ĐẤNG CHÍ TÔN luôn luôn ngự trong tâm thanh tịnh của chư đệ muội. Phật thánh tiên luôn luôn hộ trì, chỉ cần chư đệ muội công phu tu tập cho thật dũng mãnh sáng suốt, dầu đạo pháp ở cấp bực nào cũng có thể tu chứng được.
THI
NHƯ vầy không nở Lão làm ngơ, Ý Thánh ban cho kẻ đợi chờ; ĐẠO hạnh mở đường qui hậu tấn, THIỀN tâm làm lối phục nguyên sơ. CHƠN thường giữ vẹn lòng trong sáng, NHƠN dục buông lung tánh đục mờ;
Rắc rối bởi chưng thanh lẫn trược,
Khôn dò thế sự với thiên cơ.
Ôi ! Pháp là gì ?. Là phương tiện. Tâm mới là cứu cánh. Các Đấng thường dạy chư môn đồ -Tâm chuyên nhứt, tâm thận độc, bình thường tâm...
Những phương tu tập về tâm, đó là để diệu dụng vào những lúc thời không thuận lợi cho người tu.
Chư đệ muội phải cần tu, tiếp tục phần khắc kỷ luyện tâm. Tâm phải bình thường như mặt nước hồ thu không tí gợn. Tâm phải vững như cật trụ kình thiên. Tám gió không lay, mười hung chẳng phạm. Tâm có minh thì thần mới linh. Luyện tâm tức là luyện thần. Luyện được thần thì tâm không còn là tâm nữa mà là thần. Thần là chủ tể vạn sự vạn vật. Thần ứng hóa cả việc thế cơ Trời. Thần năng nhập thạch, thần năng phi hành, nhập thủy bất nịch, nhập hỏa bất phần. Chư đệ muội nhớ những câu tâm ấn này chăng ?
Thần linh diệu thì ngồi một chỗ mà suốt thông mọi hướng, lặng lẽ không lời mà cơ cấu vẫn điều hành. Sự việc đó không phải nói mà không làm được, vì đó là việc của con người. Con người muốn làm sẽ làm được. Chỉ có thần lực của con người mới khơi dòng đạo mạch đang bị lấp vùi tắc nghẽn trong tâm hồn nhân thế. . .
Thế sự thường tình còn lắm đa đoan, nhưng xét lại từ xưa đến nay có thời nào mà vô sự đâu ! PHẬT, KHỔNG, LÃO cũng vì thiên hạ sự trong thời chiến quốc mà lịch sử ngày nay còn lưu lại và tôn thờ.
Chư hiền đệ muội sanh vào thời mạt pháp mà công phu tu luyện chưa đạt đến chỗ tuyệt diệu vô phương, chỉ còn đạo tâm. Tâm phải kiên trì chuyên nhứt đúng đạo hợp thời để thực hiện việc trước tiên là tạo thế nhơn hòa.
Muốn tạo được thế nhơn hòa, phải vận dụng đạo thời trung.
Thế nào là đạo thời trung ?
Là một cuộc vận chuyển vần xây tạo dựng trong thời đó. Thế thì ai vận chuyển vần xây tạo dựng trong thời này ? THƯỢNG ĐẾ và con người hay thiên lý và nhân tâm. Nếu thiếu một trong hai thì cuộc đời sẽ đi đến cơ hủy diệt.
Thời trung còn có nghĩa là tùy thời chấp trung của hàng giác ngộ. "Trung giả thiên hạ chi chánh đạo".
Trung là con đường chánh đạo của thiên hạ, nên người lãnh đạo, hàng sứ mạng thiên ân phải hiểu rõ thời cơ mà nắm lấy cái thế của thời, đem chánh đạo mà giúp cho thiên hạ.
Có thực hiện được thời trung thì mới thực hiện được thế nhơn hòa. Có tạo được thế nhơn hòa thì mục đích tôn chỉ của Đại Đạo mới thực hiện, sứ mạng Tam Kỳ phổ Độ mới hoàn thành. . . .
ĐẤNG CHÍ TÔN luôn luôn ngự trong tâm thanh tịnh của chư đệ muội. Phật thánh tiên luôn luôn hộ trì, chỉ cần chư đệ muội công phu tu tập cho thật dũng mãnh sáng suốt, dầu đạo pháp ở cấp bực nào cũng có thể tu chứng được.
Chư đệ muội hãy giữ Cao Đài nội tại cho thật vững vàng thì không sợ gì bị sa đọa trầm luân.
Ai chưa xây đắp Cao Đài thì hãy xây đắp. Ai chưa tìm thấy Cao Đài thì hãy tìm thấy. Ai chưa gõ cửa Cao Đài thì hãy gõ cửa, vì Cao Đài là tâm của vũ trụ, là thần, là gốc của con người. Cái có tên mà không tên, vì muôn loài vạn vật ra bởi đó, mà đó không bởi đâu sanh.
Chính tên Cao Đài cũng chỉ tạm mượn để chỉ cái gốc của con người cao quý nhứt mà con người gọi là tâm linh, là nê huờn, là ngọc châu viên giác, liên hoa cung.
Lão phân như vậy để chư hiền đệ muội vững vàng trước sứ mạng hiện hữu của chính mình mà làm tròn trách nhiệm thiên ân.
Xây đắp được Cao Đài nội tại và vào đạo pháp đã có thì đâu đâu cũng là chùa, là thất của chư đệ muội. Mỗi người đều là huynh tỷ đệ muội đồng bào, hà tất phải lo chi đến điều tồn vong đắc thất của hình tướng nữa.
Tuy nhiên, Thiên ý và nhơn tâm hòa hợp thì còn, mà sai thiên ý, loạn nhơn tâm thì mất.