Hựu:
Các em xưa ở chốn Thiên-Ðình,
Bởi vọng nên vào kiếp chúng sinh,
Rồi mãi luân hồi trong trọng trược,
Quên ngày trở lại chốn hư linh.
Hựu:
Linh tánh em ơi! tỉnh thức lòng,
Tìm về nguồn cội cảnh xa trông,
Bao nhiêu bạn cũ còn mong đợi,
Ðợi kẻ ra đi trở ngược dòng.
Hựu:
Dòng đời cám dỗ rủ ren em,
Sanh tử tử sanh ấy cũ mèm,
Lên xuống xuống lên, lên xuống mãi,
Luân hồi chuyển kiếp, khổ thân em.
Hựu:
Thân em có biết khổ là bao,
Ước hẹn trăm năm sống được nào,
Mới thấy đầu xanh trong tuổi trẻ,
Pha màu tóc bạc thiệt là mau.
Hựu:
Mau đến các em chẳng kịp lo,
Lo ăn lo mặc dựng cơ đồ,
Lo danh, lo lợi, lo nghèo đói,
Lo bịnh lo già đủ thứ lo.
Hựu:
Lo ít người thương, lắm kẻ thù,
Lo Ðông lo Hạ đến Xuân, Thu,
Lo con lo cháu nên cơ nghiệp,
Rồi lại quên đi một kiếp tu.
Hựu:
Kiếp tu rồi lại cũng còn lo,
Chức sắc Thiên phong muốn được trò,
Danh vị đàn anh cùng chị lớn,
Thánh danh Thánh vị để bày phô.
Hựu:
Phô trương thanh thế với người đời,
Hậu thuẫn tín đồ có khắp nơi,
Danh thế nương đây làm sức mạnh,
Vinh hoa phú quý để hơn người.
Hựu:
Hơn người rồi lại mất căn cơ,
Cơ bản vi nhân tự thuở giờ,
Quanh quẩn hụp bơi trong bể khổ,
Ma vương ác quỷ vẫn đang chờ.
Hựu:
Chờ kẻ quên căn thiếu đức tài,
Muôn vàn nợ thế đã từng vay,
Một giờ suy sụp ra tro bụi,
Hồn phách lôi đi đến nghiệt đài.
Hựu:
Ðài sen nên nhớ các em ơi!
Xa cách từ lâu đã trễ rồi,
Bừng tỉnh lương tri tìm tới gốc,
Rán tu rán tỉnh xứng con Trời.
Hựu:
Trời Phật hằng khuyên để lắm lời,
Ðừng quên để mất các em ơi!
Rán tu một kiếp cho tròn vẹn,
Ðể khỏi uổng oan cái kiếp người.
Hựu:
Hẹn còn tái ngộ dịp mai sau,
Vì mến tình xưa chốn động Ðào,
Chẳng ngại lời chua cùng tiếng ngọt,
Mấy vần thơ gượng Chị vừa trao.