TRỌNG PHÁP GIÁO

(Châu Minh,  14-6 năm Đại Đạo 36 Tân Sửu, 16-7-1961)

       Nầy chư hiền nam nữ! Vàng ở trong mỏ vàng, chẳng biết vàng là quý; cũng như người ở vườn chi lan mùi thơm nực, nào hay biết được mùi thơm.
       Với pháp giáo từ ngàn xưa, những nhà mộ đạo đều thành tâm cung kính để cầu học pháp. Bởi chữ pháp nghĩa là phép dạy người từ chỗ tối ra chỗ sáng, từ tục nên tiên, từ phàm nên thánh.

Bởi vậy nhà tu sĩ rất quý trọng pháp giáo vô cùng.
       Đây Bần Đạo nhắc lại một tích xưa của một vị Bồ Tát trọng pháp giáo là thế nào?
       Thuở xưa, bên thành Ba La Nại, có nhà vua tên Xu Ru Ba trị vì trong nước được thanh bình, lê dân an cư lạc nghiệp. Nhà vua lại mộ đạo, thích sự từ thiện bố thí, hằng hành đạo giải thoát. Hoàng hậu là Xon Đa Ri Ca có sanh một thái tử là Xon Đa Ra Ca rất tốt đẹp vui vẻ.
       Nhà vua vì ham mộ pháp giáo mới hội quần thần bảo phải đi tìm sư đem về thuyết pháp cho nhà vua nghe.
Quần thần tâu: Việc nghe pháp khó lắm, trừ khi nào phật xuất thế thì pháp mới hiển hiện mà thôi.
       Vua rất buồn rầu vì không được nghe pháp giáo. Lúc ấy, Đế Thích là vua của chư thiên, biết rõ hết những việc dưới cõi trần, nên biến hình Dạ xoa để thử nhà vua Xu Ru Ba.
       Trong lúc đang hội quần thần, Dạ xoa tâu rằng: “Nhà vua muốn nghe pháp chăng? Tôi sẽ thuyết.”
       Vua Xu Ru Ba rất hân hoan đáp lại: “Tôn thần cứ thuyết đi vì tôi mong ước từ lâu.”
       Dạ xoa đáp: “Nầy Đại vương! Pháp lý cần có sự no đủ trước. Vậy để ta ăn no rồi sẽ thuyết cho nhà vua nghe.”
Vua truyền đem những đồ ăn lại cho Dạ xoa, nhưng Dạ xoa rằng: “Ta chỉ muốn dùng huyết nhục của người là thái tử.”
Nhà vua nghe rất thản nhiên, suy nghĩ thầm, nay ta mới gặp được dịp nghe pháp, nhưng pháp nầy quá cao, ta theo không nổi.
Thái tử Xon Đa Ra Ca rõ chuyện trên, tâu cùng nhà vua nên nhẫn nhục để thái tử hiến thân cho Dạ xoa để nhà vua được nghe pháp. Vua Xu Ru Ba nén lòng vì pháp mà hiến đứa con thân yêu cho Dạ xoa ăn. Ăn xong chưa no lòng, đòi nữa rằng: “Còn phải ăn luôn hoàng hậu tôi mới thuyết pháp được.”
Nhà vua cũng vì pháp liền dâng. Ăn xong hoàng hậu rồi, Dạ xoa nói: “Tôi cũng chưa no, ăn luôn bệ hạ mới đủ.” Nhà vua đáp: “Nếu Tôn thần ăn tôi rồi làm sao tôi nghe pháp được? Vậy hãy thuyết trước đi, rồi tôi sẽ hiến thân nầy.” Dạ xoa bắt nhà vua lập thệ hứa hẹn, rồi thuyết lên bài pháp nầy:

Vì chưng ưa thích, nên lo,
Vì chưng ưa thích, làm cho hãi hùng.
Ai mà dứt mối yêu thương,
Chẳng còn lo lắng, chẳng phương hãi hùng.

       Tuy có mấy câu ấy, mà nhà vua lãnh hội đủ lý Đạo cao siêu, nên phán cùng Dạ xoa: “Đây, thân tôi Tôn thần muốn chi tự tiện!”
       Đế Thích thấy căn cơ chặt dạ, liền hiện nguyên hình, một tay cầm thái tử, một tay cầm hoàng hậu, mà bảo với vua Xu Ru Ba rằng: “Lành thay! Lành thay! Ngài sẽ đắc quả Bồ đề Vô thượng trong kiếp sau. Tôi rất mừng cho căn cơ đạo lý của ngài sâu rộng. Đó là tôi thử lòng ngài nên dùng thần thông. Vậy tôi trả lại thái tử và hoàng hậu cho ngài đó!”
       Đây là câu chuyện quá khứ để chư hiền nam nữ nhận định lý siêu việt của pháp giáo là cao thượng thăm thẳm dường nào, phải mua bằng một giá rất cao.
       Bởi vậy những vị giáo chủ từ ngàn xưa hay thử lòng đệ tử, coi bền tâm chặt ý trên việc đạo đức tu hành hay không, rồi mới truyền pháp giáo.
       Nay thời kỳ mạt kiếp, Đức Thượng Đế khai Đại Đạo, truyền pháp giáo biết bao! Ngày kế cận đây, khắp trên hoàn cầu, nhơn loại người có căn đức đều lần lượt đến nước Việt Nam để thọ truyền pháp giáo của Đức Chí Tôn.
       Hiểu lẽ quý báu vô giá ấy, chư hiền nam nữ chớ nên khinh thường lời của Ơn Trên giáo hóa, rồi ngày tương lai hối tiếc cũng đã muộn.
       Vậy cố gắng tinh tấn nghe lời chỉ giáo của Ơn Trên, rồi chư hiền nam nữ khắc chặt vào tâm trí để hành đúng theo lời dạy, tức nhiên là kết quả hoàn thành trên đường đạo lý tu học chẳng sai.

Thi:
Pháp giáo cao thâm rất diệu kỳ,
Hữu duyên, hữu phước ngộ tiên tri,
Nữ nam cố gắng trên đường đạo,
Trau luyện thân tâm đúng pháp y.

Thư Viện 1      4   5