Trường Thiên
Khí hư-vô tạo ngôi Thái-Cực,
Tức là ngôi độc nhứt quang minh,
Vô-vi, vô-ảnh, vô-hình,
Thần thông quảng đại chí linh diệu-huyền.
Trong Vũ-Trụ trọn quyền sanh hóa,
Nắm trong tay khắp cả Càn-Khôn,
Nấng nuôi vĩnh kiếp trường tồn,
Làm cho xác thịt linh-hồn an vui.
Người tâm chí nhiễm mùi Ðạo-đức,
Gia công tìm mẹo mực Tạo Ðoan,
Rõ thông trong máy hành tàng,
Bảo tồn thân thể vững vàng bền lâu.
Khắp Vũ-Trụ một bầu Thiên Ðịa,
Cơ vận hành bốn phía mở mang,
Phân ra Ðịa-Ngục Thiên-Ðàng,
Các con sao vén nổi màn huyền vi.
Ðạo ẩn tàng, có khi ứng lộ,
Phật, Tiên truyền để độ chúng-sanh,
Chỉ phương siêu thoát rành rành,
Thuận tùng Thiên-lý tu hành lại ngôi.
Phép Ðạo tránh luân-hồi tứ khổ,
Mà tầm vào đến chỗ quang minh,
Bày ra giả tướng hữu hình,
Ðặng làm thể Ðạo chí linh diệu-huyền.
Người gọi là tiểu Thiên Ðịa đó,
Người với Trời nào khó khác chi,
Hễ Trời có những món gì,
Người người đều cũng đủ y như Trời.
Trong thân thể đổi dời tấn-hóa,
Người biết tu mau khá trau giồi,
Coi như có lỡ thì bồi,
Cho đầy đủ lại phục hồi cựu nguyên.
Phật nhập-định tham-thiền tầm lý,
Mà dưỡng thần, tinh, khí đủ đầy,
Làm cho bánh phép hằng xây,
Âm dương luân chuyển gió mây vận hành.
Tiên tịnh-tịnh thanh-thanh bất động,
Ðể cái tâm trống lỗng chẳng xao,
Tâm xao biển dậy ba đào,
Trược thanh cũng phải lộn nhào đó con!
Con biết Ðạo giữ còn tâm Ðạo,
Mang thân người lộn lạo âm dương,
Pháp-luân con chuyển cho thường,
Xuất huyền nhập tẫn là đường giao thông.
Luyện âm tuyệt lòng trong đắc quả,
Âm tuyệt rồi Ðạo đã thuần-dương,
Thuần-dương thẳng đến Thiên-Ðường,
Làm Tiên, Thánh, Phật thoát đường tử sanh.
Chơn-dương hết thì thành ma quỉ,
Âm dương đồng tức thị là người,
Hạo nhiên cướp đặng tốt tươi,
Ðem vào nuôi nấng thân người trường sinh.
Dạy sơ qua hiểu rành lấy trẻ,
Phép nhiệm mầu không lẽ chỉ nhiều,
Tìm vào đường giác thì siêu,
Biết phương thoát khổ phải chìu Thiên-cơ.
Ðạo không thấy, nghe rờ sao đặng,
Ðạo im lìm phẳng lặng tự-nhiên,
Ðạo thông lưu khắp hậu tiền,
Ðạo là then máy diệu-huyền biết bao.
Ðạo không thấp, không cao chi cả,
Ðạo không dùng phép lạ hoặc nhơn,
Ðạo là chí-chánh chí-chơn,
Toàn năng, toàn thiện là đơn luyện thành.
Ðạo dưỡng dục vận hành bao quát,
Ðạo độ người hay sát hay sanh,
Suy cho thấu, hiểu cho rành,
Giải sơ hình thể chúng-sanh bề ngoài.
Tôn chỉ Ðạo Cao-Ðài chỉ rõ,
Mượn hữu hình bày tỏ chỗ vô,
Thiên-Bàn làm cái Bản Ðồ,
Coi ngoài mà biết điểm tô trong mình.
Tuy là sự giả hình sắp đặt,
Trái trông sao thì mặt cũng in,
Người tu phải biết giữ gìn,
Chuẩn thằng qui củ mà tìm Thiên-cơ.
Tại sao lại dạy thờ Thiên-Nhãn?
Thiên-Nhãn là căn bản chúng-sanh,
Ðó là một đấng trọn lành,
Một ngôi chúa tể hóa sanh muôn loài.
Trong các giống, các nòi do đó,
Mà ngày nay mới có tại đây,
Hạ-nguơn máy Tạo vần xây,
Nên chi Từ-Phụ dựng gầy cơ quan.
Biết tu sớm hội bàn lập vị,
Trước dạy rồi nhãn thị chủ tâm,
Tâm là chủ-tể cao thâm,
Quang minh chánh đại muôn năm vững vàng.
Phải biết rõ "lưỡng quang chủ tể",
"Quang thị Thần, Thần thể thị Thiên",
Thiệt là diệu-diệu huyền-huyền,
Trời người có một chẳng riêng khác gì!
Trời là Lý vô-vi tuyệt diệu,
Tức là thần phản chiếu Càn-Khôn,
Người kêu bổn tánh linh-hồn,
Ðời đời kiếp kiếp trường tồn không hư.
Phép tu biến đầu từ suốt cuối,
Khai huyền quang tánh muội đắc thông,
Toàn tri hiển hiện chơn không,
Huyền quang khai xuất nhãn thông côn-đoài.
Ðoạt lấy chỗ bổn lai diện mục,
Luyện cho thành cửu khúc minh châu,
Tha-tâm thông mối nhiệm mầu,
Lấy kim đơn tại sông mâu vào lò.
Thần cảnh thông Ðạo do tâm đắc,
Diệt lục trần, lục tặc ngoài trong,
Làm sao cho lậu-tận thông,
Thành tâm tuyệt vọng trống trong mới mầu.
Ðạo hư vô người hầu đoạt lấy,
Thiên-Nhãn thông mới thấy suốt tường,
Nhãn là thần đã thuần-dương,
Công viên quả mãn đắc trường sanh an.
Cách sắp đặt Thiên-Bàn thờ phượng,
Mượn hữu hình sắc tướng truyền đăng,
Tam-Tông đem Ðạo khai hoằng,
Dụng tâm chánh-giác công bằng chấp trung.
Nói sao cho tận cùng lý Ðạo,
Vẽ vời ra máy Tạo khó thay!
Mỗi người có tánh Như-Lai,
Tầm ra thấy sẵn Thiên-Thai bên mình.
Chỗ chí diệu, chí linh Ðạo cả,
Âm dương hòa sanh hóa Phật Tiên,
Cái cơ động tịnh diệu-huyền,
Luyện thành chánh quả nhờ truyền âm dương.
Trời, Ðất, Người, một phương một lý,
Trong mình người thần khí giao nhau,
Cang nhu, trống mái một mầu,
Ðục trong lừa lọc thì mau chứng thành.
Năm Cây Nhang ngũ hành mới tượng,
Mới phân ra bốn hướng bốn phương,
Cặp Ðèn là tiểu âm dương,
Tức là Nhựt, Nguyệt chiếu chương đêm ngày.
Vận hành mãi trở day lăn lộn,
Soi sáng cùng chốn chốn nơi nơi,
Làm cho rực rỡ Ðất, Trời,
Người là đôi mắt ấy thời khác chi?
Mắt thuộc hỏa là Ly thần trụ,
Luyện thâu về cho đủ một cân,
Kim đơn nhờ hiệp khí thần,
Tan ra là khí tụ đông thành hình.
Tinh, Khí, Thần, trong mình có đủ,
Hoa, Quả, Trà thể dụ tam-quang,
Lư Trầm để tại trước bàn,
Tiên-Thiên lập đảnh, hậu càn an lư. (1)