SỨ MẠNG VI NHƠN (Khi cần thì đến, khi xong lại về)
Ngọc Minh Đài, Tuất thời, Rằm Tháng Giêng Mậu Thân (13-2-1968)
GIÁO-TÔNG ĐẠI-ĐẠO THÁI-BẠCH KIM-TINH, Bần Đạo chào chư hiền đệ hiền muội.
Trước cảnh diễn biến tang thương, Bần Đạo rất cảm động nhìn chư hiền đệ hiền muội trung đàn đã có một tinh thần dõng mãnh đạo lý.
Chư hiền đệ hiền muội! Bần Đạo miễn lễ, đồng an tọa. Nghiệm cổ suy kim, cuộc đời đã biết bao nhiêu thăng trầm bỉ thới, nhưng chư đệ muội chỉ thấy trong một giai đoạn của đời sống hiện thời mà quá khứ vị lai cũng đã nhiều phen ngộ cảnh.
Rất may mắn cho giống Lạc Hồng gặp buổi Hạ Nguơn mạt kiếp, lại được Thượng-Đế mở rộng hồng ân đại xá cho toàn vạn linh trong cõi thế, nên chư đệ muội ngày nay là sứ mạng mà ngày xưa hẳn đã lãnh rồi.
Cuộc suy thạnh tồn vong đối với người hướng đạo rất tầm thường, khi đến là phải đến. Đến để làm bao nhiêu sự lý ở thế gian, rồi khi đi lại đi, để trở về căn xưa bổn cũ. Nhục thể ví như gian nhà trọ của linh hồn, mà người có tinh thần hướng đạo chỉ sống cho linh hồn, nhân thân, chủng tộc, nước non và Thượng-Đế. Nhục thể có mất đi phần nào, người có trở thành phế nhân, sự đau đớn ấy có thể mượn vật khác thay vào, và thời gian khuây khỏa; nếu linh hồn bị tàn tật phải sa vào lục đạo luân hồi, sự đau đớn gấp đến ngàn muôn triệu lần của nhục thể.
Chư hiền đệ hiền muội! Hiện tình thế sự ngày nay đã đánh thức, đã cảnh tỉnh rất nhiều tâm linh lý trí của nhơn sanh, một cơ hội hiếm có, một cơ hội cho chư đệ muội thực hành sứ mạng thiêng liêng.
Nhà nghèo mới biết con thảo, nước loạn mới biết tôi trung, bổn phận vi nhơn của chư đệ muội đó. Hãy trọn làm con thảo của Thượng-Đế, hãy trọn làm tôi trung cho Đại- Đạo, là mục đích chính mà người tri thức trong đời đeo đuổi tự bấy lâu.
Chư đệ muội có biết chăng? Cõi Thiêng Liêng đã sẵn sàng rước tất cả niềm đau khổ của vạn linh, sẵn sàng ủng trợ cho những người trong sứ mạng, sẵn sàng che chở cho những tấm lòng đạo đức trung kiên. Lúc nầy chính là lúc Tam Giáo trùng hưng tế độ, là lúc chư Phật Tiên Thánh Thần đều dụng phép mầu để đón rước những kẻ thiện căn, để chở che người hữu phước.
Chư đệ muội nhìn xem những giai đoạn đã qua, có dám đánh giá sự sinh tồn cho cá nhân mình ở ngày mai chăng? Như thế thì chư đệ muội hãy xem cái đau khổ của nhơn sanh cũng như chính mình đau khổ và tìm trong cái đau khổ của mình mà thấm thía đến sự đau khổ của tha nhân. Có như vậy mới biết trách nhiệm mà hành Đạo.
Lẽ ra Bần Đạo hay các Đấng Thiêng Liêng không đến trần gian để chư đệ muội phải đặt niềm tin trong phập phồng lo ngại, nhưng nếu không đến thì chư đệ muội lại càng lo ngại phập phồng. Đối với quyền năng của Thiêng Liêng, vẫn tùy theo tâm linh, hành động, tư tưởng đã xuất phát nơi mỗi người mà giúp đỡ hộ trợ.
Trước đây, Bần Đạo đã thông cảm nỗi lòng của chư đệ muội cũng như đã thông cảm tâm tư của hiền đệ hiền muội trong cảnh tồn vong đắc thất, nhưng Bần Đạo không đem tình riêng đặt trên lý công, sẽ tạo cho chư đệ muội một can trường nguyên nhân Thánh Thiện. Bằng không, chư đệ muội sẽ tự tạo cho mình một bản tánh ươn hèn trước sự dĩ nhiên của vạn loại. Mặc dầu Bần Đạo có thể giúp chư đệ muội trong một thời gian nào đó, quyền năng sẽ đưa đến sự gặp gỡ với nhau để hỏi han đàm luận. Bần Đạo không thay vào những sự kiện ấy đặng.
Chư đệ muội an lòng.
Thi: Chư hiền đệ muội có Xuân tâm,
Đã khiến Thiêng Liêng ủng trợ thầm,
Vững dạ mà lo cờ túng nước,
Mới hay Tạo Hóa khó ai tầm.
Chư đệ muội nhớ lời nầy: Thi:
Một bước dò thông, một bước dò,
Giống nghêu đâu vượt mỏ con cò,
Bao nhiêu mâu thuẫn bao nhiêu vỡ,
Chuẩn bị làm nên đạo đức trò.
Bần Đạo giã từ chư hiền đệ hiền muội, sẽ còn gặp lại khi sau. Luôn luôn Bần Đạo sẵn sàng hộ trợ bên chư đệ muội với quyền pháp thiêng liêng, thăng…