Bủu Minh Ðàn  

GƯƠNG XƯA KHẮC KỶ TU THÂN

Văn Phòng Cơ Quan Phổ Thông Giáo Lý, Ngọ thời 25-7 Mậu-Thân (18-8-1968)

THI:

Non nước suy vì thiếu kẻ nhân,

Làm đèn đạo lý đã lu dần;

Ai người mến nước thương dân tộc,

Khêu lại đèn kia cho tỏ lần.

      TỔNG-LÝ ĐẠI-ĐỒNG LÊ-VĂN-DUYỆT, Lão chào chư hướng đạo, chư nhân sĩ, mừng chư hiền đệ hiền muội đàn trung.

      Lão đến trần gian hôm nay vào giờ này là vì tự nhận thấy trách nhiệm của mình đối với Cơ Quan cũng như lịch trình hành đạo còn đang dang dở, và cũng thể theo tôn ý muốn xây dựng của Giáo-Tông Lý-Bạch, nên Lão đến trước Tòa Tam Giáo và được chuẩn phê lời cầu xin, nên giờ này Lão hiện diện phần vô vi trên linh cơ trước chư hướng đạo và chư hiền đệ muội, để cởi mở hết mọi tâm tình cũng như những gì chư hiền đang vấp phải và sẽ vấp phải trên đường thế Thiên hành hóa.

      Chư hướng đạo và chư hiền đệ muội hãy an tọa mà nghe lời thỏ thẻ của người anh dặn dò.

      Chư hướng đạo, chư hiền đệ muội, đã là sanh đứng làm người còn mang nhục thể, còn chứa đựng một phần tâm linh, và một phần thất tình lục dục, lẽ đương nhiên mỗi người đều có chứa một phần tốt và một phần xấu trong nội tâm.

      Lịch sử danh nhân và các bậc Thánh triết hiền xưa đã ghi được và vẫn còn được ngưỡng mộ tôn sùng nơi hậu thế, là vì những bậc ấy đã tận tâm tận chí khắc phục mọi điều không đứng đắn và không tốt nơi nội tâm mỗi khi phát hiện, luôn luôn tìm tòi học hỏi điều đạo lý nhân nghĩa, luôn luôn kiểm điểm mọi tư tưởng mình và làm bài tóm tổng kết hằng ngày mỗi buổi tối trước khi đi ngủ những tư tưởng lời nói và hành động của mình trong một ngày đó.

      Những bực ấy đã có hai túi vô vi chứa đựng bên tâm não hằng ngày, một bên chứa điều hay lẽ phải, một bên chứa điều vạy lẽ tà. Nhờ có hai túi ấy giúp cho những bực ấy có được con số cụ thể để áp dụng vào đời sống hằng ngày của mình, làm thế nào cho thích hợp với tâm não tác phong và đức độ của con người, tạm gọi là biết tu thân, để trở nên xứng đáng một Thiên chức của con người.

      Nhờ vậy mà khiến cho những bực ấy lấy làm khó chịu khi nhìn thấy cái túi sau này có hoặc còn chứa đựng những điều tà vạy, và cũng nhờ đó mà cái túi trước chứa được nhiều điều đẹp lẽ hay, và cũng nhờ đó phát hiện lên ngọn đèn chân lý sáng tỏ mà hậu thế nhìn thấy mới ngưỡng mộ tôn sùng và noi theo.

      Tiếc vì người đời nay không mấy ai được noi trọn vẹn tấm gương đó mà chỉ suy nghĩ phát ngôn và hành động những gì có lợi nhứt thời cho tham vọng, cho ích kỷ, cho bè phái, cho phe nhóm của mình. Hỏi vậy làm sao không xảy ra những hiện trạng và thực thể cho cảnh quốc phá gia vong, nhân dân thống khổ thiên hạ lầm than.

      Chính bản thân Lão cũng là con người đã sinh ra trong thời quốc gia chính biến, Lão cũng chứng kiến biết bao hạng người, nhưng mà thôi, có chi tiết lắm cũng bằng thừa rốt lại chỉ có hạn người đeo mang hai túi, nhưng một bên nặng một bên nhẹ, khác nhau và trái ngược nhau thế thôi.

      Thường thường là những hạng người trọng liêm sỉ đạo đức nghĩa nhân ắt phải đóng khung và khép mình trong nếp sống giản dị nghèo túng kịp thời về phương diện vật chất, nhưng đã rất hoan hỉ mát mẻ thung dung nội tâm.

      Còn trái ngược lại một hạng người khác thì được đầy đủ dư dả ưu đãi về mặt vật chất, nhưng về mặt tinh thần họ lại bị khô khan đói khát và lúc nào cũng tự cảm thấy mình không có gì bảo đảm một khi thiên tai chiến họa xảy đến bất ngờ. Rủi khi gặp phải, họ chỉ còn có một lối tuyệt vọng ngửa mặt lên không kêu trời là cùng!

      Cũng có một thời Lão đã sống trong một triều đình, trong đó cũng có nhiều hạng người, cũng có nhiều mặc cảm, nhiều nghi kỵ, nhiều xuyên tạc, nhiều ganh hiền ghét ngỏ, lắm kẻ lương đống trung thần vì đó phải bị hàm oan, chết chóc hoặc bại sản vong gia. Cũng lắm kẽ trung quân ái quốc thiện chí xây dựng đất nước, cũng bởi vì đó mà nhục chí phục vụ quốc gia, v.v...

      Những sự kiện trên cũng có nhiều trường hợp xô đẩy những lương đống tôi trung vào vòng đất địch. Lão không lạ gì những thực trạng non nước ngày nay, chẳng những trong lãnh vực quân sự, chánh trị, xã hội, văn hóa, kinh tế, mà luôn đến lãnh vực tôn giáo cũng vậy, có xảy ra thực trạng đó chung qui cũng vì thiếu người có đức nhân và không kiểm điểm hằng ngày sự nặng nhẹ của hai túi vừa kể trên.

      Chư hướng đạo, chư hiền đệ muội ở trên đời này không ai đem cho cái vinh dự vĩnh cửu cho bằng chính mình tự làm nên cái vinh dự vĩnh cửu đó. Không ai ban bố sản nghiệp hạnh phúc vĩnh cửu cho bằng chính tự mình xây dựng sản nghiệp và hạnh phúc cho mình, không ai ban bố tự do độc lập vĩnh cửu cho bằng chính mình tự mình tạo điều kiện cho có tự do độc lập vĩnh cửu cho mình, vì hễ còn trông vào sự ban bố ắt là còn phải và sẽ phải mang món nợ. Hễ mang nợ có ngày phải trả, mà nếu trả chưa được ắt là còn mang ơn. Hễ trong lòng còn mang ơn thì ắt không còn độc lập tự do hạnh phúc nữa, nếu không nói là nô lệ.

      Trong lãnh vực đạo lý cũng vậy, không ai đem tinh thần khoan dung đức độ và giác ngộ đến có thể ban bố cho mình bằng chính mình giác ngộ, am hiểu đạo lý, công quả đạo lý, và hồng phúc thiên ân không phải đi vay đi mượn mà được, chính phải tự mình làm lấy cho mình. Còn mang nhục thể ắt còn vô minh, còn vô minh ắt còn dễ gây sự lầm lẫn, sự tội lỗi. Vậy trước hết phải làm sao quét dọn lau chùi màn vô minh cho càng ngày càng mỏng đến khi nào tiêu tan mới thôi.

      Muốn thủ tiêu màn vô minh phải có phương pháp nhứt định để làm tiêu chuẩn. Phương pháp đó phải khách quan, vô tư, hỷ xả, bác ái, tha thứ, đặt mình trong cảnh của kẻ mà mình phê phán. Tinh thần phục thiện, ý chí cầu tiến nhứt là luôn luôn tự cảnh giác xem có điều gì lầm lỗi trong tư tưởng, lời nói và việc làm.

      Hãy tạo hai cái túi vô vi để một bên tả là túi chứa đựng vạy tà, một cái bên hữu là chứa đựng điều hay lẽ phải. Mỗi ngày trước khi đi ngủ hãy soạn kiểm điểm lại hai túi đó hầu diệt lần những điều vạy tà, chủ quan, tự ái, cố chấp không đúng với ý nghĩ tác phong đạo hạnh của người tu thân hành đạo, muốn giải thoát từ nghiệp chướng oan khiên và tự do cơm áo của con người.

      Chư hướng đạo, chư hiền đệ muội, dầu ở lãnh vực thế gian hay lãnh vực tôn giáo cũng vậy, mỗi giai đoạn đều có mỗi người đảm nhận phần vụ kế tiếp, không ai có thể chắc rằng một mình có thể hoàn thành trọn vẹn một chánh thể, một tổ chức hoặc một chương trình. Không thể ai dám chắc rằng bàn cờ thế sự hoặc bàn cờ tôn giáo đều đã có một bàn tay nào đó tiện những con cờ vĩnh cửu, bất di bất dịch.

Quan trọng không phải là ở chỗ tự tay mình phải kiện toàn chánh thể tổ chức hoặc một chương trình trong một thời gian hữu hạn, mà quan trọng ở chỗ khi mình còn sống phải làm cho hết bổn phận theo đường lối tôn chỉ và lập trường đó, đừng vì lý do gì làm hư hỏng bại hoại chánh thể đường lối mục đích và lập trường đã định khi mình còn tại chức hoặc còn sống. Nếu vô phúc xuống nhầm phần sau này, công chưa chắc đã hoàn toàn mà tội lại vương mang vì tổ chức bại hoại khi mình còn tại chức.

      Lời dặn chung toàn thể chư hiền nội ngoại đàn nay: Mặc dầu trong lúc nạn dân ách nước tai trời đang diễn tiến để cho bao nhiêu cộng nghiệp sớm kết liễu trong buổi Hạ Nguơn này, mỗi người phải cố gắng tu tạo công đức, nhứt là kiểm soát tư tưởng của mình hằng ngày, có tư tưởng tốt đưa lên không trung, tiếp được lằn điển Từ Hoàng, đương nhiên được che chở phù trợ ra khỏi chốn mê đồ nạn tai, đó là điều mà mỗi người nên nhớ kể từ đây về sau.

      Tập luyện được nhiều tư tưởng tốt, con cháu cùng các thân nhân khác chung quanh mình cũng đều được hưởng lây, trái lại cũng là họa lây.

THI:

Vì thương nên để lắm lời khuyên,

Cho bạn đồng môn trổ Thánh Hiền;

Đạo đức làm gương cho kẻ thế,

Ban ơn lui điển lại non Tiên.

      Thăng...

Thư Viện 1      4   5

Bủu Minh Ðàn.Trang Web Phục Vụ Nhơn Sanh Miễn Phí,Webmaster Trương Ngọc An