CHÁNH GIÁO THÁNH TRUYỀN

TỰA CỦA ĐỨC CHÍ TÔN

NGỌC Kinh vừa tiếp sớ đàn trung,

HOÀNG linh Thầy khen biết phục tùng

THƯỢNG giới ban hành lời chỉ dụ,

ĐẾ truyền tô điểm đạo trung dung.

Từ Bàn Cổ sơ khai hỗn độn,

Khí Hư vô hiệp trọn ngôi trời,

Là ngôi Thái Cực tỏ ngời,

Lưỡng nghi sanh hóa phân rời âm dương.

Khí khinh thanh thuần dương nhẹ hỏng,

Hiệp Tiên thiên bay bổng lên trên.

Khí âm trọng trược chẳng bền

Hậu thiên vi địa nên liền lìa ngôi.

Ngôi Tiên thiên phục hồi phẩm vị,

Là ngôi Càn cao quí vô cùng,

Hậu thiên vốn thiệt quả Khôn,

Bảy hai thế giái không trung xây vần.

Thượng giái ba sáu từng vọi vọi,

Cõi Tiên thiên nhuần gội khí dương

Khí âm bẩm thọ hơi dương,

Âm Dương hiệp nhứt kiết tường Đạo sanh.

Sanh Đại Đạo là ngôi Thái Thượng.

Hóa Tam Quang là Nhựt, Nguyệt, Tinh,

Tinh tượng thế giái ba nghìn,

Về quyền Thiên Đế giữ gìn xét xem.

Miền Hạ giái lập thêm bốn bộ,

Thường gọi rằng Tứ Đại Bộ Châu,

Trung giái mấy quả Địa Cầu,

Địa Cầu sáu tám Đạo mầu phát sinh.

Long hoa hội khai minh Đại Đạo,

Là Nhứt kỳ phổ độ chúng sanh,

Nhiên Đăng Cổ Phật dạy rành,

Thái Thượng Đạo Tổ ban hành đạo cao.

Văn Tuyên Vương phụ vào giúp sức,

Đặng chấn hành nhơn lực trần gian,

Đạo khai từ thuở Tam Hoàng,

Sang qua Ngũ Đế đạo tràn khắp phương.

Truyền qua tới nhà Thương bạo ngược,

Nên Đạo Trời không được hiển dương,

Giữa đời Châu, thuở Chiêu Vương,

Đạo Quân giáng xứ Tịnh Vương độ đời.

Long Hoa hội Nhị kỳ phổ độ,

Đạo Phật vào Ấn Độ lưu hành,

Thích Ca Phật Tổ chí thành,

Từ ngôi Thái tử tách mình đi tu.

Quyết dẫn kẻ ám mù buổi tối,

Tìm Đạo mầu chẳng thối chí tâm,

Bồ đề khổ hạnh mấy năm,

Dày công tu luyện mới tầm lý sâu.

Cuộc chung đỉnh bể dâu khổ não,

Quyết dứt đường quả báo luân hồi,

Người trong tứ khổ thương ôi!

Muốn cho thoát khỏi luân hồi trần gian.

Mong dẫn đến Niết bàn Cực lạc,

Khuyên tránh đường lầm lạc gai chông,

Tam qui, ngũ giái cho ròng,

Dạy công tu niệm ngăn phòng tà tinh.

Đạo Thích vừa phát minh bành trướng,

Đạt Ma truyền qua hướng phương Đông,

Trung Huê truyền bá dày công,

Đạo tràn khắp cả Á Đông thịnh hành.

Vì bị việc âm thinh sắc tướng,

Mà Đạo mầu phải vướng gian nan,

Thiên Tào thương kẻ khốn nàn,

Thái Thượng vưng lịnh truyền ban Đạo Trời.

Rằm tháng Hai ra đời cứu thế,

Ra oai linh phổ tế sanh cầm,

Đạo cao sửa chất phàm tâm,

Tam ngươn ngũ lập, đạo thâm dạy truyền.

Tinh, Khí, Thần, Tiên Thiên chí bảo (chí bửu)

Luyện cho tròn hườn đáo cựu nguyên,

Tu chơn luyện tánh chí thiền,

Tuân y ngũ giới xa miền Hậu thiên.

Bởi người thọ chơn truyền ỷ sức,

Dụng phép mầu giành giựt lợi danh,

Khiến nên Đại Đạo tan tành,

Đạo ngưng, không đặng ban hành về sau.

Đời chiến quốc Đạo Nho trổ mặt,

Xuất Thánh nhơn dìu dắt nhơn sanh,

Trung dung Khổng Thánh chỉ rành,

Cốt làm quân tử chí thành là hơn.

Noi Đường, Ngu nghĩa nhơn Văn Võ,

Truyền lục kinh chỉ rõ nhơn luân,

Dạy khuyên xã hội nhơn quần,

Tam cang đạo trọng, ngũ thường chớ quên.

Lễ tôn ti, dưới trên phân biệt,

Nữ cùng nam, hữu biệt vẹn toàn,

Hiếu, trung, tiết, nghĩa phải toan,

Tinh thần cho trọn chớ màng lợi danh.

Vì chung đỉnh dỗ giành trước mắt,

Nên người đời không chắc lòng son,

Năm giềng ba mối không tròn,

Biển trần chìm nổi hãy còn linh đinh.

Nhà Nam xưa hằng gìn phong hóa,

Từ Hồng Bàng đạo hóa dân tâm,

Phật, Tiên, Thần Thánh giáng lâm,

Độ người Việt Quốc ân thâm đức dày,

Tới trào Thần, người suy vật chất,

Mất tinh thần, thánh chất tiêu mòn,

Cang thường, phong hóa không tròn,

Đời càng hỗn độn, người càng cạnh tranh,

Khắp năm châu, nhơn sanh xô đẩy,

Thêm nhiều điều vướng bẫy phồn hoa,

Vong xu nợ nước ơn nhà,

Nghĩa nhơn chẳng trọn, hằng xa luân thường.

Lòng Trời cảm xót thương trần khổ,

Lập Tam kỳ phổ độ dày công,

Đạo Trời thưởng phạt chí công,

Truyền khai Đại Đạo phổ thông khắp cùng.

Trời thương giống Lạc Hồng đồ khổ,

Ra oai linh tế độ nguyên nhân,

Độ dân khỏi bước phong trần,

Hoằng khai Đại Đạo, hưởng phần thiêng liêng.

Qui Tam Giáo thiện duyên ngộ Đạo,

Đạo Tam Kỳ toàn bảo người lành,

Hạ ngươn thương lũ quần sanh,

Tai nàn mạt kiếp Thiên đình đã ghi.

Thầy phải lập Tam Kỳ Đại Đạo,

Rước nguyên nhân hườn đáo cựu ngôi,

Tiên thiên phẩm vị phục hồi,

Tránh nơi bến tục, xa mồi vinh hoa.

Thầy đã xin cùng Tòa Tam Giáo,

Lập Ngũ Chi Đại Đạo độ đời,

Ngũ Chi do gốc Phật Trời,

Minh Sư, Minh Thiện, Minh Đường, Minh Tân.

Thêm Minh Lý lãnh phần truyền đạo,

Ban sám kinh khuyên bảo tu hành,

Sáu mươi năm trước chỉ rành,

Thiên thơ ghi chép, Thiên đình luật ban.

Minh Sư cùng Minh Đường một phái,

Lo chấn hưng chế cải đạo Thiền,

Đạo Thích đã thất kỳ truyền,

Vì chưng tăng chúng không chuyên tu trì.

Làm mất lý vô vi của Phật,

Bày hữu hình vật chất không kiêng,

Minh Sư thọ đặng chơn truyền

Rèn lòng tụng niệm, tinh chuyên đạo mầu.

Nhơn cuộc thế cơ cầu gay trở,

Nên Như Lai Phật Tổ truyền ngôn,

Truyền cho Đại Thánh Tề Thiên,

Hiệp cùng Thiết Quả giáng miền Nam Bang.

Cứu nguyên nhơn khai đàng dẫn nẻo,

Truyền Thánh ngôn luật mẹo cứu đời,

Minh Tân Thánh huấn truyền lời,

Chuyên theo Đại học chớ dời lòng son,

Bởi thấy đời vì còn vật chất,

Nên Cái Thiên Cổ Phật giáng trần,

Lập chi Minh Thiện độ dân,

Tùng theo Phật pháp tối tân Đạo mầu.

Y tam ngũ, hồi đầu phục nhứt,

Hiệp Thiên cơ, tùng luật Thiên tào

Vì chưng lắm cuộc phong trào

Mấy chi sợ khó hiệp vào một nơi.

Thầy phải sửa cơ Trời khai đạo,

Nên truyền cho Đạo Tổ giáng trần.

Lập chi Minh Lý khuyến dân,

Truyền ban kinh luật hồng ân cứu đời.

Tới năm Dần phải thời mở Đạo

Nên Tam Kỳ Đại Đạo phát minh,

Tiên thiên một gốc ba nhành,

Thích, Nho, Đại Đạo hiệp thành Đạo Cao.

Ba mối đạo gồm vào một chỗ,

Đặng dễ phương phổ độ nhơn sanh,

Tam Kỳ Đạo cả dương danh,

Là nhờ tâm chí nhiệt thành nguyên nhân.

Khuyên sớm lo tu chuyên qui tắc,

Nên sửa mình dìu dắt thiện chơn,

Lời Thầy khuyên chớ lạt lờn,

Noi gương quân tử nghĩa nhơn vẹn toàn,

Tu nhơn đạo, phải toan cho trọn,

Giữ lòng lành, lỗi mọn chớ làm,

Sá chi quyền quí tước hàm,

Trăng tà, ác xế, mà ham làm gì.

Đạo trung dung thường ghi chạm dạ,

Đạo trung hòa chẳng khá bỏ qua,

Trung là chớ tưởng cao xa,

Cũng đừng bất cập, tính xa tính gần.

Giữ ngay thẳng, bình phân mới đáng,

Trung vốn là gốc lớn đạo người,

Hòa là đạo cả trên đời,

Dĩ hòa vi quí, ghi lòng Thầy răn.

Bực quân tử phải năng tập luyện,

Tư cách tròn, để tiếng muôn đời,

Nhan-Uyên tâm chí phơi phơi,

Đai cơm bầu nước, chẳng rời trung dung.

Quân tử tùng ngũ luân vi bổn,

Trượng phu do hiếu nghĩa vi tiên,

Ngũ luân vốn thiệt năm giềng,

Vua tôi, chồng vợ, cha con, ba hằng.

Thêm anh em, bạn lang, hai mối,

Trọn năm giềng gồm cội nhơn luân,

Vua tôi, đạo trọng muôn phần,

Làm tôi đạt chữ trung thần dương danh.

Lòng từ ái, xót thương lê thứ,

Cũng đồng bào, nắm giữ mối giềng,

Làm con dĩ hiếu vi tiên,

Phụ từ, tử hiếu, nhà yên phước toàn.

Tình chồng vợ, giàu sang chung hưởng,

Lúc nghèo nàn, chớ tưởng bạc đen,

Ham trăng vội bỏ ánh đèn,

Thiệt lòng bội nghĩa tiếng hèn về sau.

Lòng tiết liệt, chớ xao lãng dạ,

Khắn trung trinh, toàn giá hạnh mình,

Anh em cốt nhục chi tình,

Thượng hòa hạ mục, gia đình yên vui.

Chớ vì lợi, phanh phui gan ruột,

Chớ vì danh, biến cuộc gia đình,

Bạn bè giao kết chí tình,

Giữ sao tròn nghĩa trung bình mới ngoan.

Đừng ấm lạnh nghèo sang chia rẽ,

Tín nghĩa tròn, nặng nhẹ chớ sờn,

Ngũ luân gốc đạo Thánh nhơn,

Khuyên con chớ khá lạt lờn phui pha.

Đạo Nho vốn đạo nhà khi trước,

Kính tổ tiên mới được ơn lành,

Trung dung khuyên dạy đành rành,

Muốn nên quân tử chí thành kiên gan.

Phải bền chí, lo toan sửa nết,

Hạnh nhu hòa trước hết răn lòng,

Tồn tâm dưỡng tánh đặng công,

Lành ưa, dữ lánh mới mong nên người.

Thường xét mình sớm trưa cùng tối,

Biết lỗi thì tự hối ăn năn,

Trí nhơn dõng, mới gọi rằng,

Là người quân tử đạo hằng tinh anh.

Trí là chẳng cần danh lợi hão,

Tùng gương Trời giữ đạo thẳng ngay,

Đợi thời gặp hội rồng mây,

Đức tài chừng ấy phô bày tranh công.

Công danh ráng trả xong nợ thế,

Tế độ người qua bể trầm luân,

Nhơn là biết nghĩa, hiệp quần,

Thương người đồng loại gian truân khốn nàn.

Vớt đồng bào lầm than khổ não,

Lòng chí thành khuyến đạo độ đời,

Dõng là mật trải gan phơi,

Vẹn toàn nghĩa vụ, chẳng rời chí tâm.

Đủ nghị lực không lầm đường vạy,

Chí hộc hồng, phi ngãi chẳng tùng,

Kiên cường, khắn chí anh hùng,

Trải tâm tuấn kiệt, thỉ chung vẹn toàn.

Không vì kẻ giàu sang khuất phục,

Chẳng vì người nghèo cực mà khi,

Sợ câu kiến nghĩa bất vi,

Xử kỷ tiếp vật, thường ghi vào lòng.

Hằng chuyên lo thuần phong mỹ tục,

Đạo hạnh tròn, thẳng mực cang thường,

Thầy thương sanh chúng lạc đường,

Nên dìu dẫn lối, vẹt đường gai chông.

Chỉ rành đạo trung dung quân tử,

Đặng các con cư xử độ đời,

Trước sau chớ khá đổi dời,

Trau giồi tánh chất, nhớ lời Thầy khuyên.

Đời, Đạo ráng vẹn tuyền hai mối,

Tháng ngày lo tu khối tinh thần,

Mới mong thoát khỏi bể trần,

Đạo thành, có thuở hưởng phần thanh cao.

Hiệp Tam Giáo gồm vào một mối,

Khuyên chúng sanh sám hối tu hành,

Thầy vì thương lũ quần sanh,

Hoằng khai Đại Đạo ba nhành qui nguyên.

Cho Tam Trấn thay quyền Tam Giáo,

Phật Quan Âm, Thích Đạo thế quyền,

Thái Bạch thay mặt Đạo Tiên.

Tam kỳ phổ độ lãnh quyền Giáo Tông.

Đạo Nho, giao Quan Công Đại Đế,

Ra oai linh phổ tế nhơn sanh,

Thánh truyền Thầy đã chỉ rành,

Vì sao Tam Trấn quyền hành Tam Tông.

Phật Quan Âm có lòng cầu khẩn,

Bố từ bi độ tận chúng sanh,

Tấm gương từ ái rỡ ràng,

Đặng quyền sửa trị đạo Thoàn khai môn.

Độ sanh chúng dập dồn nghiệt quả,

Cứu nguyên nhân kiếp đọa thoát vòng,

Thái Bạch lãnh chức Giáo Tông,

Thế quyền của đấng Chí Tôn răn đời.

Đặng thọ lịnh oai Trời sửa trị,

Vì có công xét kỹ dữ lành,

Linh Tiêu rực rỡ oai danh,

Giáng trần thay thế quyền hành Đạo Tiên.

Quan Thánh Đế cầm quyền Đạo Thánh,

Vì khi xưa lòng chánh dạ ngay,

Trung dung ghi nhớ hằng ngày,

Luận ngữ, Mạnh tử, không phai tấc lòng.

Minh Thánh Kinh, dày công khuyến thế,

Dạy đạo người: hiếu, đễ, tín, trung,

Độ đời công đức muôn trùng,

Nêu gương soi đạo trung dung sửa đời.

Đời hỗn độn đổi dời xảo trá,

Trời Phật toan cải hóa nhơn tâm,

Thánh Tiên tuân lịnh giáng lâm,

Độ người căn cội lỗi lầm xưa nay.

Mau hồi tỉnh mau quày trở bước

Lo tu thân tác phước cho cần,

Đại học dạy mối tu thân,

Khuyên con bền chí, siêng cần tinh chuyên.

Đứng Trượng phu ba giềng cho trọn,

Khá răn lòng, lỗi mọn chớ làm,

Giữ sao cho đặng chánh tâm,

Tập thành ý tốt, khỏi lâm bảy tình.

Muốn trí tri, phải rành vật chất,

Cách vật rành, hiểu luật tu thân,

Mới mong độ dẫn khách trần,

Mới mong tích đức tu nhân vẹn toàn.

Thành nhơn mới rỡ ràng gia đạo,

Mới có phương bổ báo ơn dày,

Mới mong tranh đức đua tài,

Độ người khỏi chốn trần ai khốn nàn.

Muốn minh đức tân dân phải ráng,

Ráng làm sao cho rạng danh hiền,

Gắng công chí thiện vẹn tuyền,

Có văn, có chất, phỉ nguyền nam nhi.

Tu nhân đạo phải suy xét kỹ,

Phải tùng theo chơn lý độ đời,

Gắng công tùng lịnh Phật Trời,

Thành công đắc quả, thảnh thơi linh hồn.

Khuyên các con tâm tồn nhẫn nại,

Ráng chuyên cần nhơn ngãi cho tròn,

Đảo điên, tạc một lòng son,

Cạn lời nhắn nhủ, khuyên con ghi lòng.

Ráng bền chí tới Long Hoa hội,

Mở trường thi phước tội cân phân,

Đức cao mới đặng hưởng phần,

Kiên tâm bĩ ngạn dò lần bước qua.

Lời Thánh huấn thiết tha ráng nhớ,

Nhớ tính xong mối nợ trần ai,

Thương ôi bể khổ lạc loài!

Ngày Tiên tháng Phật rộng dài bớ con!

Thư Viện 1      4   5