Xuân Diệu

Phải Nói

"Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ ?
Anh tham lam, anh đòi hỏi quá nhiều .
Anh biết rồi, em đã nói em yêu;
Sao vẫn muốn nhắc mọi lời đã cũ ? "

- Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ,
Nếu em yêu mà chỉ để trong lòng;
Không tỏ hay, yêu mến cũng là không .
Và sắc đẹp chỉ làm bằng cẩm thạch .

Anh thèm muốn vô biên và tuyệt đích,
Em biết không ? Anh tìm kiếm em hoài .
Sự thật ngày nay không thật đến ngày mai ...
Thì ân ái có bao giờ lại cũ ?

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ,
Phải nói yêu, trăm bận đến nghìn lần;
Phải mặn nồng cho mãi mãi đêm xuân,
Đem chim bướm thả trong vườn tình ái .

Em phải nói, phải nói, và phải nói
Bằng lời riêng nơi cuối mắt, đầu mày,
Bằng nét vui, bằng vẽ thẹn, chiều say,
Bằng đầu ngả, bằng miệng cười, tay riết,

Bằng im lặng, bằng chi anh có biết !
Cốt nhất là em chớ lạnh như đồng,
Chớ thản nhiên bên một kẻ cháy lòng,
Chớ yên ổn như mặt hồ nước ngủ .

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ .

Rạo Rực

Tơ liễu dong gần tơ liễu êm;
Bướm bay lại sánh bướm bay kèm;
Ngàn đôi chim hót . - Chàng trai ấy
Không có người yêu để gọi "em".

Mặt trời vừa mới cưới trời xanh.
Duyên đẹp hôm nay sẽ tốt lành.
Son sẻ như trời mười sáu tuổi;
Má hồng phơn phớt, mắt long lanh.

Có lẽ chàng tơ đến tuổi rồi .
Ra đường, ngỡ gặp dáng hoa khôi .
- Uổng cho áo mới mừng Xuân rộn !
Ai đợi chàng đâụ Chỉ nắng cười .

Ghen tuông nhìn chạnh gió chen cây;
Chim lẻo không im; liễu cứ gầy .
Và các môi hoa như sắp nói :
"Ái tình đẹp tợ chúng em đây".

Sương mờ

Sương lan mờ, bờ sông tưởng gần nhau,
Sương lan mờ, và hồn tôi nghe đau .

Sương bạc lấp cả một trời trắng sữa,
Sương mông lung như giữa khoảng giang hà.
Mắt tuy mở mà lòng không thấy nữa,
Hồn lạc rồi, không biết ngõ nào ra .

Sương lan mờ, cây gần cũng như xa;
Sương lan bay, ngày đứng cũng như tà .
Những sao cũ chưa sáng bừng trở lại,
Trong đêm tăm đi mãi biết ngừng đâu ?

Buồm giữa bạc biết phương mô trở lái,
Tình xa xôi không ai vẽ nên màu .
Sương lan mờ, bờ sông tưởng gần nhau,
Sương lan mờ, và hồn tôi nghe đau ...

Tặng Thơ

Đây dây thơ e ấp đã lâu rồi
Chìm trong cỏ một vườn hoa bỏ vắng
Lòng tôi đó, một vườn hoa cháy nắng
Xin lòng người mở cửa ngó lòng tôị

Từ ngàn xưa, người ta héo, than ôi !
Vì mang phải những sắc lòng tươi quá .
Tôi không biết, không biết gì nữa cả,
Chỉ yêu nhiều là tôi biết mà thôi .

Hãy để yên tôi dệt thắm tên người
Ai lý luận với ân tình cho đáng !
Trời reo nắng thì chim reo tiếng sáng !
Xuân có hồng thì tôi có tình tôi .

Tiếc nhau chi, mai mốt đã xa rồi;
Xa là chết; hãy tặng tình lúc sống .
Chớ chia rẽ dễ gì ta gặp mộng !
Những dòng đời muôn kiếp đã chia trôi .

Chính hôm nay gió dại tới trên đồi;
Cây không hẹn để ngày mai sẽ mát;
Trời đã thắm, lẽ đâu vườn cứ nhạt ?
Đắn đo gì cho lỡ mộng song đôi !

Tôi gởi lòng tôi, tôi gởi hồn tôi
Không giấu giếm, như một con đường thẳng.
Lá hơi úa, và mùi hoa hơi đắng,
Đây dây thơ tôi đã rứt vì ngườị

Thân Em

Đôi tay anh khẽ ôm mình
Lòng anh tỏa ấp thân hình sáng trong;
Tay em ôm ấp bên lòng
Thân em, nghìn tía muôn hồng cũng thua
Không nền, sao dựng lầu thơ ?
Không thân thể, chỉ bâng quơ cái hồn .

- Nhưng thân mới chỉ là nguồn .
Đục trong, dòng nước hãy còn tùy sau .
Thân em, anh quý như châu
Hình em anh có dám đâu coi thường;

Trong thân, anh đã thấy hồn
Tinh hoa ánh mắt, xinh giòn cánh tay
Anh ôm khe khẽ mình đây
Ôi thân yêu quí, chứa say tâm tình !

Thơ Bát Cú

Em tới, em đi, ngọn gió lành
Gió hương thương mến đến phòng anh
Bỗng òa gặp mặt sau muôn nhớ
Rồi lại chia tay giữa vạn tình.

Em ở nữa giờ, thương mỗi nét
Em đi hai tháng ngóng từng canh
Anh như cây cối chờ xuân biếc
Hôm sớm trông mong ngọn gió lành.

Thơ Duyên

Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên,
Cây me ríu rít cặp chim chuyền.
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá,
Thu đến nơi nơi động tiếng huyền.

Con đường nhỏ nhỏ, gió xiêu xiêu,
Lả lả cành hoang nắng trở chiều .
Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn,
Lần đầu rung động nỗi thương yêu .

Em bước điềm nhiên không vướng chân,
Anh đi lững đững chẳng theo gần,
Vô tâm nhưng giữa bài thơ dịu,
Anh với em như một cặp vần.

Mây biếc về đâu bay gấp gấp,
Con cò trên ruộng cánh phân vân.
Chim nghe trời rộng giang thêm cánh,
Hoa lạnh chiều thưa sương xuống dần.

Ai hay tuy lặng bước thu êm,
Tuy chẳng băng nhân gạ tỏ niềm,
Trông thấy chiều hôm ngơ ngẩn vậy,
Lòng anh thôi đã cưới lòng em.

Thu

Nõn nà sương ngọc quanh thềm đậu .
Nắng nhỏ bâng khuâng chiều lỡ thì .
Hư vô bóng khói trên đầu hạnh;
Cành biếc run run chân ý nhi .

Gió thầm, mây lặng, dáng thu xa .
Mới tạnh mưa trưa, chiều đã tà .
Buồn ở sông xanh nghe đã lại,
Mơ hồ trong một tiếng chim qua .

Bên cửa ngừng kim thêu bức gấm,
Hây hây thục nữ mắt như thuyền.
Gió thu hoa cúc vàng lưng giậu,
Sắc mạnh huy hoàng áo trạng nguyên.

Tình Qua

Tôi dạo thanh bình giữa phố đông,
Tự cười sao chở núi và thông
Đến đây áng trở người qua lại;
Bỗng lướt ngang tôi một thoáng hồng.

Tâm trí còn kinh trận gió người !
Bốn bề không khí bỗng reo tươi .
Một luồng ánh sáng xô qua mặt,
Thắm cả đường đi, rực cả đời .

Tôi trải thương yêu đưới gót giày,
Ôm chừng bóng lạ giữa mê say .
Lòng buồn lững thững vương sau áo,
Bước đẹp mà sao khéo tỏa dây .

Thiên hạ về đâu ? Sao vội đi ?
Bao giờ gặp nữa ? Có tình chi ?
- Lòng tôi theo bước người qua ấy,
Cho đến hôm nay vẫn chẳng về

Tình Thứ Nhất

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất,
Anh cho em, kèm với một lá thư .
Em không lấy, và tình anh đã mất .
Tình đã cho không lấy lại bao giờ .

Thư thì mỏng như suốt đời mộng ảo .
Tình thì buồn như tất cả chia ly .
Giấy phong kỹ mang thầm trong túi aó .
Mãi trăm lần viết lại mới đưa đi .

Lòng e thẹn cũng theo tờ vụng dại
Tới bên em, chờ đợi mãi không về .
Em đã xé lòng non cùng giấy mới,
- Mây đầy trời hôm ấy phủ sơn khê .

Cũng may mắn, lòng anh còn trẻ quá,
Máu mùa xuân chưa nở hết bông hoa;
Vườn mưa gió còn nghe chim rộn rã .
Ai lại còn yêu, bông lựu, bông trà .

Nhưng giây phút dầu say hoa bướm thắm .
Đã nghìn lần anh bắt được anh mơ
Đôi mắt sợ chẳng bao giờ dám ngắm .
Đôi tay yêu không được nắm bao giờ .

Anh vẫn tưởng chuyện đùa khi tuổi nhỏ .
Có ai ngỡ lòng vỡ đã từ bao !
Mắt không ướt, nhưng bao hàng lệ rỏ .
Len tỉ tê thầm trộm chảy quay vào .

Hoa thứ nhất có một mùi trinh bạch,
Xuân đầu mùa trong sạch vẻ đơn sơ .
Hương mới thấm bền ghi như thiết thạch;
Sương nguyên tiêu, trời đất cũng chung mờ .

Tờ lá thắm đã lạc dòng u uất,
Ánh mai soi cũng pha nhạt màu ôi .
Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất,
Anh cho em, nên anh đã mất rồi .

Trăng

Trong vườn đêm ấy nhiều trăng quá;
Ánh sáng tuôn đầy các lối đi,
Tôi với người yêu qua nhẹ nhẹ ...
Im lìm, không dám nói năng chi .

Bâng khuâng chân tiếc dậm lên vàng,
Tôi sợ đường trăng tiếng dậy vang,
Ngơ ngác hoa duyên còn núp lá .
Và làm sai lỡ nhịp trăng đang .

Dịu dàng đàn những ánh tơ xanh,
Cho gió du dương điệu múa cành;
Cho gió đượm buồn, thôi náo động
Linh hồn yểu điệu của đêm thanh .

Chúng tôi lặng lẽ bước trong thơ,
Lạc giữa niềm êm chẳng bến bờ .
Trăng sáng, trăng xa, trăng rộng quá !
Hai người, nhưng chẳng bớt bơ vơ .

Trách Em

Em không có gì đáng trách
Nhưng anh muốn trách em
Trách bởi sao yêu mến
Rồi lại đến yêu thêm.

Trách: sao anh nhớ em
Đến nỗi hồn xẻ nửa,
Trách: sao em đi rồi
Anh như ngồi trên lửa .

Trách chiếc răng nho nhỏ
Bên một khóe môi cười .
Anh trách nhiều em đó
Đôi mắt đen, em ơi .

Thương em sợ trễ tàu
Quên trái cam để lại .
Giận anh tối hôm qua
Phải viết bài, thức mãi .

Thương em đi vội vã
Tem không kịp mua dành
Về làng xa bưu điện
Là chậm thư cho anh.

Anh còn muốn trách em
Bỗng gió mùa đông bắc
Em đi chăn mỏng manh
Chợt trên đường công tác .

Anh vừa thương vừa trách
Càng trách lại càng thương
Tìm theo anh xa cách,
Lòng anh đi giữa đường ...

Tư Tuyệt Tương Tư

Lâu lắm em ơi, tháng rưỡi rồi
Sao nhiều xa cách thế, em ơi !
Sớm trông mặt đất thương xanh núi;
Chiều vọng chân mây nhớ tím trời .

Bỗng nhiên trời đất nhớ người yêu
Cây vắng : chim bay, nắng vắng chiều
Nước cũng lơ thơ, bờ líu ríu
Mây chừng ấy đó, gió bao nhiêu ...

Hoa tím tương tư đã nở đầy !
Mời em dạo bước tới vườn đây
Em xem : yêu mến em gieo hạt
Hoa tím tương tư đã nỡ đầy ...

Tương Tư Chiều

Bữa nay lạnh mặt trời đi ngủ sớm,
Anh nhớ em, em hỡi ! Anh nhớ em .
Không gì buồn bằng những buổi chiều êm,
Mà ánh sáng đều hòa cùng bóng tối .
Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối;
Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành;
Mây theo chim về dãy núi xa xanh
Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ .
Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ .

Thôi hết rồi ! Còn chi nữa đâu em !
Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm,
Với sương lá rụng trên đầu gần gũi .
Thôi đã hết hờn ghen và giận dỗi .
(Được giận hờn nhau ! Sung sướng bao nhiêu !)
Anh một mình, nghe tất cả buổi chiều
Vào chầm chậm ở trong hồn hiu quạnh .

Anh nhớ tiếng . Anh nhớ hình . Anh nhớ ảnh .
Anh nhớ em, anh nhớ lắm ! Em ơi !
Anh nhớ em của ngày tháng xa khơi,
Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời,
Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm .
Em ! xích lại ! và đưa tay anh nắm !
Gió bao lần, từng trận nhớ thương đi,
- Mà kỷ niệm ôi, còn gọi ta chi ...

Vì Sao

Bữa trước, riêng hai dưới nắng đào,
Nhìn tôi cô muốn hỏi "vì sao ?"
Khi tôi đến kiếm trên môi đẹp
Một thoáng cười yêu thỏa khát khao .

- Vì sao giáp mặt buổi đầu tiên,
Tôi đã đày thân giữa xứ phiền,
Không thể vô tình qua trước cửa,
Biết rằng gặp gỡ đã vô duyên ?

Ai đem phân chất một mùi hương
Hay bản cầm ca ! Tôi chỉ thương,
Chỉ lặng chuồi theo giòng cảm xúc,
Như thuyền ngư phủ lạc trong sương .

Làm sao cắt nghĩa được tình yêu !
Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt,
Bằng mây nhẹ nhẹ, gió hiu hiu ...

Cô hãy là nơi mấy khóm dừa
Dầm chân trong nước, đứng say sưa,
Cho tôi là kẻ qua sa mạc
Tạm lánh hè gay; - thế cũng vừa .

Rồi một ngày mai, tôi sẽ đị
Vì sao, ai nỡ hỏi làm chi !
Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá,
Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gi `.

Với Bàn Tay Ấy

Với bàn tay ấy ở trong tay,
Tôi đã nguôi quên hận tháng ngày,
Một tối trăng cao gieo mộng tưởng
Vào lòng gió nhẹ thẩn thơ bay .

Một tối bầu trời đắm sắc mây,
Cây tìm nghiêng xuống cánh hoa gầy .
Hoa nghiêng xuống cỏ, trong khi cỏ
Nghiêng xuống làn rêu, một tối đầy .

Những lời huyền bí toả lên trăng,
Những ý bao la rủ xuống trần,
Những tiếng ân tình hoa bảo gió,
Gió đào thỏ thẻ bảo hoa xuân.

Bóng chiều đi vụt : bỗng đêm nay
Tôi lại đa mang hận tháng ngày
Dưới ánh trăng cười, tôi kiếm mãi
Dấu bàn tay ấy ở trên tay .

Vô Biên

Như kẻ hành nhân quáng nắng thiêu,
Ta cần uống ở suối thương yêu;
Hãy tuôn âu yếm, lùa mơn trớn,
Sóng mắt, lời môi, nhiều thật nhiều !

Chớ nên tiết kiệm, hỡi nàng tiên !
Ta được em chăng, lại mất liền :
Với bạn ân tình hay với cảnh,
Nơi nào ta cũng kiếm Vô biên.

Những phen reo hót, những cơn say,
Những lúc mây đen ám mặt mày,
Là lúc rời xa muôn thế giới
Đến vờn trong dạ cánh chim baỵ..

Trời cao trêu nhử chén xanh êm;
Biển đắng không nguôi nỗi khát thèm.
Nên lúc môi ta kề miệng thắm
Trời ơi, ta muống uống hồn em !

Xa Cách

Có một bận, em ngồi xa anh quá,
Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn .
Em xích gần thêm một chút: anh hờn .
Em ngoan-ngoãn xích gần thêm chút nữa .

Anh sắp giận, em mỉm cười, vội-vã
Đến kề anh, và mơn-trớn: "Em đây !"
Anh vui liền; nhưng bỗng lại buồn ngay .
Vì anh nghĩ: thế vẫn còn xa lắm.

Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm !
Ôi trời xa, vừng trán của người yêu !
Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều
Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng.

Dầu tin-tưỡng: chung một đời, một mộng.
Em là em; anh vẫn cứ là anh .
Có thể nào qua Vạn Lý Trường Thành
Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật .

Thương nhớ cũ trôi theo ngày tháng mất,
Quá khứ anh; anh không nhắc cùng em.
- Linh hồn ta còn u ẩn hơn đêm,
Ta chưa thấu, nữa là ai thấu rõ .

Kiếm mãi, nghi hoài, hay ghen bóng gió,
Anh muốn vào dò xét giấc em mơ .
Nhưng anh giấu em những mộng không ngờ,
Cũng như em giấu những điều quá thực ...

Hãy sát đôi đầu ! Hãy kề đôi ngực !
Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài !
Những cánh tay ! Hãy quấn riết đôi vai !
Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt !

Hãy khắng khít những cặp môi gắn chặt
Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng;
Trong say-sưa, anh sẽ bảo em rằng :
"Gần thêm nữa ! Thế vẫn còn xa lắm !"

Xuân Đầu

Trời xanh thế ! hàng cây thơ biết mấy !
Vườn non sao ! đường cỏ mộng bao nhiêu,
Khi Phạm Thái gặp Quỳnh Như thuở ấy,
Khi chàng Kim vừa được thấy nàng Kiều .

Hỡi năm tháng vội đi làm quá khứ !
Trở về đây ! và đem trở về đây
Rượu nơi mắt với khi nhìn ướm thử,
Gấm trong lòng và khi đứng chờ ngây .

Và nhạc phất dưới chân mừng sánh bước;
Và tơ giăng trong lòng nhỏ khơi ngòi;
Tà áo mới cũng say mùi gió nước;
Rặng mi dài xao động ánh dương vui .

Thiêng liêng quá, những chiều không dám nói,
Những tay e, những đầu ngượng cúi mau;
Chim giữa nắng sao mà kêu đến chói !
Ôi vô cùng trong một phút nhìn nhaụ

Xuân Không Mùa

Một ít nắng, vài ba sương mỏng thắm,
Mấy cành xanh, năm bảy sắc yêu yêu .
Thế là xuân. Tôi không hỏi chi nhiều .
Xuân đã sẵn trong lòng tôi lai láng .

Xuân không chỉ ở mùa xuân ba tháng;
Xuân là khi nắng rạng đến tình cờ,
Chim trên cành há mỏ hót ra thơ;
Xuân là lúc gió về không định trước .

Đông đang lạnh bỗng một hôm trở ngược,
Mây bay di để hở một khung trờị
Thế là xuân . Ngày chỉ ấm hơi hơi,
Như được nắm một bàn tay son sẻ ...

Xuân ở giửa mùa đông khi nắng hé;
Giữa mùa hè khi trời biếc sau mưa;
Giữa mùa thu khi gió sáng bay vừa
Lùa thanh sắc ngẫu nhiên trong áo rộng .

Nếu lá úa trên cành bàng không rụng,
Mà hoa thưa ửng máu quá ngày thường;
Nếu vườn nào cây nhãn bỗng ra hương,
Là xuân đó. Tôi đợi chờ chi nữa ?

Bình minh quá, mỗi khi tình lại hứa,
Xuân ơi xuân vĩnh viễn giữa lòng ta
Khi những em gặp gỡ giữa đường qua
Ngừng mắt lại, để trao cười, bỡ ngỡ .

Ấy là máu báo tin lòng sắp nở
Thêm một phen, tuy đã mất lần tàn.
Ấy là hồn giăng rộng khắp không gian
Để đánh lưới những duyên hờ mới mẻ ?

Ấy những cánh chuyển trong lòng nhẹ nhẹ
Nghe xôn xao rờn rợn đến hay hay ...
Ấy là thư hồi hộp đón trong tay;
Ấy dư âm giọng nói đã lâu ngày

Một sớm tim bỗng dịu dàng đồng vọng ...
Miễn trời sáng, màlòng ta dợn sóng,
Thế là xuân. Hà tất đủ chim, hoa ?
Kể chi mùa, thời tiết, với niên hoa,
Tình không tuổi, và xuân không ngày tháng .

Ý Thu

Những chút hồ buồn trong lá rụng
Bị nhàu ai tưởng dưới trăm chân .
Bông hoa rứt cánh, rơi không tiếng;
Chẳng hái mà hoa cũng hết dần .

Dưới gốc, nào đâu thấy xác ve,
Thế mà ve đã tắt theo hè .
Chắc rằng gió cũng đau thương chứ;
Gió vỡ ngoài kia ai có nghe ?

Hôm nay tôi đã chết theo người
Xưa hẹn nghìn năm yêu mến tôi;
Với bóng hình xưa, tăm tiếng cũ,
Cách xa chôn hết nhớ thương rồi .

Yêu vui xây dựng bởi nguôi quên .
Muốn bước trong đời, phải dậm trên
Muôn tiếng kêu than thầm lẳng lặng .
Nhưng hoa có thể cứ lâu bền .

Ờ nhỉ ! Sao hoa lại phải rơi ?
Đã xa, sao lại hứa yêu hoài ?
Thực là dị quá - Mà tôi nữa !
Sao nghĩ làm chi chuyện nhạt phai ?

Yêu

Yêu là chết ở trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu .
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu;
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết ...

Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt .
Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu !
- Yêu, là chết ở trong lòng một ít .

Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt,
Những người ai theo dõi dấu chân yêu;
Và cảnh đời là sa mạc cô liêu .
Và tình ái là sợi dây vấn vít .
Yêu, là chết ở trong lòng một ít .

Yêu Mến

Bao nhiêu sầu, ôi sầu biết bao nhiêu,
Khi yêu tình, khi theo mãi tình yêu !
Một phút gặp thôi là muôn buổi nhớ,
Vài giây trông khơi mối vạn ngày theo .

Mộng bay chơi nhằm một buổi trời chiều,
Gặp tóc biếc : tưởng sắc ngày xưa nở !
Nửa câu nói, một chút cười, đôi tiếng thở
Tình cờ qua trên miệng nở quá xinh :

Ta ngây thơ vội tưởng họ yêu mình
Về dâng vội cả ân tình thứ nhất .
Đương vương chủ ta bỗng thành hành khất,
Chỉ vì nghe một lời hứa như chim.

Ôi đôi chân ! sao mà chúng hay tìm !
Ôi cái ngực ! sao mi thường đập mạnh .
Tỏa thương nhớ để ôm choàng bóng ảnh,
Những chiều thu góp lạnh giữa mù sương;

Những đêm đông giạt bước ở trên đường,
Gió khuya khoắt dậy cơn buồn lá úa;
Sao rải rác như lệ vàng đêm nhỏ,
Mưa lơ phơ như dạ khóc âm thầm !

Những mai mong, tối đợi, những trưa cầm,
Đến phong cảnh cũng mượn làm nỗi thảm ...
Bao nhiêu sầu ! Ôi sầu biết bao nhiêu,
Khi yêu tình, khi theo mãi tình yêu ?

Trở lại trang MỤC LỤC

Thư Viện 1      4   5