MUỐN HẠNH HƯỞNG ƠN THIÊN PHẢI CÓ LÒNG TỪ BI, CHÍ ĐẠI HÙNG.
Tịnh Đường. Ngày 13-3- Nhâm Dần
17-4-1962. Đại Đạo 37
BÀI: 11 ĐẾN 20

THI:
Ngô đàn tiếp độ khách nguyên căn.
Cao cả ai người rõ giáng thăng.
Tiên Phật muốn thành lo giải thoát.
Mừng vui đạo pháp mỗi ngày tăng.

Chào mừng chư đệ tử!
Giờ nầy Bần đạo được vui mừng chứng thấu lòng thành của toàn đạo đó đây chung trong ngày kỷ niệm.
Ngày này Bần đạo hằng năm mở kỳ ân tứ cho mười phương quốc độ, nâng cao Quyền Pháp cho cả môn sanh, đặt lòng cầu xin nơi Cha Trời một đức háo sanh ban kỳ đại xá.
Chư môn đệ nơi này cũng như mọi dân trong Tông Nội Giáo, gắng để lòng sớm hôm tu lấy công phu, công quả, để cầu chứng diệu giác viên minh, trên nấc thang cửu phẩm thiêng liêng có Bần đạo đưa tay luôn luôn dìu dẫn.
Bần đạo đặt tin tưởng ở bao nhiêu cố gắng của các trò, tuy đã biết muôn dặm tiền trình, các trò còn phải trải qua nhiều quãng đường hiểm nguy khó nhọc. Sự khó nhọc mà chẳng nản lòng, đó cũng là một sự ban ơn. Phần thưởng xứng đáng kia nếu không phải người có trí tuệ quang năng, ý chí mạnh mẽ, tinh thần dồi dào, lòng đại-bi đại hùng làm sao mà được lãnh.
Thầy đâu muốn hành khổ các con, chịu vất vả trăm đường, đắng cay nhiều nỗi. Song không lấy gai lể gai, mượn khổ mà giải khổ, thì chừng nào trò mới hết nợ oan trái tiền khiên?
Hôm nay Bần đạo không cần lấy lời an ủi nhủ khuyên, muợn điều khuyến dỗ, mà nói thẳng cùng các trò, các trò phải quyết dứt sạch danh lợi thế tình, một lòng giải thoát mà cầu lấy đạo trường sanh, cầu lấy đường nhập diệt, cầu được cái tâm Vô Thượng Bồ Đề, cầu ở nơi tu chứng cùng với Trời đồng nhất, sống trong lẽ thật tự do, đạt cho thấu Đạo pháp Thiên-cơ, chừng đó sẽ tính bề mở đường tận độ, chớ các trò còn cầu đó mến đây, thân có một mong gì được trọn. Hẳn ta nên dứt khoát đi, thì tâm mới vắng lặng trong sáng như nước tịnh bình, nếu còn bận nghĩ nặng lo, pháp thanh tịnh nương đâu mà chứng? Bởi vậy, người tu từ trước đến bây giờ, nếu không phải nguyên căn thì khó thành quả đạo.
Lòng giải thoát của người cầu đạo, đều nghĩ những cái gì đây chung cùng với bản thân, hoặc con hoặc vợ, hoặc của tiền ruộng trâu, cái này cái nọ đều là huyễn hóa nghiệp oan, nên lắm lúc cần hy sinh đến tánh mạng cũng vui lòng, tình nghĩa lợi danh cái gì, cái gì mà không thí xá, vợ còn cho, con cũng đoạn còn có cái gì mà còn để bám theo mình. Lòng thí xá để khử diệt tánh tham, học thanh tịnh để trừ sân mê vọng loạn. Sao các trò đây không soi gương trước không học người xưa, mà tiến bước men chân về cùng Tiên Phật, lại cứ bo bo tranh chấp việc thị việc phi.
Tất cả những giống hữu tình ở khắp đó đây, đều có một sự trông nom, một phần định sẵn, không để ai phải chịu thiệt thòi, phải cam tẻ lạnh mà ở đâu vào đó đều sắp đặt an bài, các trò cũng trong số hữu tướng đương sanh, một cá nhân đang cầu tiến, đương quay mình trở lại với Quyền Pháp nước Trời, đương đứng lên hô hào trong đám mê man cùng mình tỉnh cơn giả mộng, đương loay hoay tìm những bạn đồng đức đồng tình, đương quay quẩn nghĩ một phương gì để giải vây cho nhân quần ra vòng tội ác, đương cầu ông tài bà trí, nhờ thuật cậy quyền, song đối với công lệ nhân quả xoay tròn, chưa dễ lấy sức người mà phóng xá được người. Người trong đó trông ở vào trò, vì trò thương mà lo, vì trò thân mà tính, tính lo như vậy, bởi một niệm lành, đó là vốn liếng của mình nên bây giờ bị kẻ cướp đi là không nguội tịnh. Mất một nhóm người, nhiêu đấy chưa quan hệ cho bằng mất một người giác ngộ nên Hiền, một người đã đắc đạo thành Tiên thì bốn biển cũng đều nương nhờ mà sạch lòng tội lỗi.
Sứ mạng gì mà mong, Quyền Pháp gì mà mơ, nếu công vụ sứ đồ còn ẩn náu, làm sao đem lại an ủi hòa bình cho ai? Nên các trò gắng tu, đặt lòng mạnh mẽ trong công phu khắc kỷ giải thoát, trong công phu luyện thuốc nấu đơn, ngày được nên rồi sẽ thấy sứ mạng ở mình mà mình thiết tha cứu độ. Quyền Pháp ở trong lòng đầy đủ hiện ra muôn vẻ oai nghi sắc mặt vui tươi, con người mẫn cán, lòng ai không mến mà noi giữ lối bước nước đi, Quyền Pháp đó mới linh thiêng, mới cảm hóa cả đám mê trở về lòng giác ngộ.
Đây Bần đạo nói cho các trò biết rằng: Lâu mau cũng có ngày hiệp lại, đường tu tùy đó mà dìu dẫn bạn đồng hành. Công việc gay gắt mỗi ngày đến cho các trò cũng là một dịp thử lòng vàng đá thấp cao, một dịp nữa là để tỏ tấm lòng thành tự giác, giác tha để cho Thầy và nhơn sanh định phần công quả. Về công vụ thiêng liêng đã giao phó cho là một phần thưởng trong công việc xây dựng cho tương lai sứ mạng phục hồi, song trong mọi cố gắng của mình và bạn đồng minh chí hướng, chẳng may chưa sớm được huy hoàngg, hoặc gặp phải trở ngại khó khăn, mà bị tốn phí nhiều công phu, việc còn lỡ dở cũng đừng lấy đó làm phiền. Hoặc một ngày gần đây, có sự điều đình giữa đôi bên để trở nên một Quyền Pháp thì tùy đó. Song cũng giữ lời hồng thệ mà tu, giữ lấy cơ sở này mà học.

BÀI:
Đời trò giải thoát cầu tu.
Thiệt thòi nhẫn nhục giả ngu mới thành.
Nghe Thầy mới được trọn lành.
Cải Thầy phải chịu cam chanh suốt đời.
Nghe Thầy thì được về Trời.
Cải Thầy sanh tử luân hồi chẳng thôi.
Nghe Thầy muôn sự cho trôi.
Để thân thanh tịnh mà ngồi công phu.
Ngày này biếng nhác không tu.
Làm sao mong mỏi cứu nhau hội này.
Đặt lòng tin tưởng ở Thầy.
Bao nhiêu tai họa như mây tan dần.
Phước che đức chở gắng công trình.
Huệ kiếm sẵn cầm đoạn tử sinh.
Đàn nội trông về lòng tẻ lạnh.
Nhớ lời Thầy dạy phải đinh ninh.
Đinh ninh giữ một lòng tu.
Giữ còn giao ước công phu mới thành.
Giữ sao em chị cho lành.
Cho lòng giải thoát thép đanh trọn thề.
Cùng nhau trên dưới đề-huề.
Giữ còn Quyền Pháp mà về với Cha.
Từ lâu Thầy đã thiết tha.
Dặn dò những lúc quanh co bây giờ.
Đàn Tiên cạn điển vắng cơ.
Nương đâu để được cậy nhờ chở che.
Bây giờ ai phái ai phe.
Phái phe chừ phải biệt nghe bên nào.
Lòng trò ngớ ngẩn xôn xao.
Trông ra chồng chất ngó vào ngổn ngang.
Bây giờ thế phải tự toan.
Khai thông cho được con đàng mà đi.
Lòng trò đừng ngại đừng nghi.
Vô vi là Pháp Vô vi là Thầy.
Vô vi mới được vui vầy.
Vô vi trong đó đủ đầy huyền-cơ.
Nếu lòng thế tục không mơ.
Trọn tâm giải thoát đón cơ nhiệm mầu.
Lo tu thì được chực chầu.
Không tu sao thấy được đầu được đuôi.
Thuyền từ thả mặc nước xuôi,
Đến khi trở lại ôi thôi nhọc nhằn.
Lời Thầy trò gắng mà phăng.
Mặc lòng để nhộm trắng đen tự tình.
Quyết lòng còn cậy Thánh linh.
Thánh linh ban phép hoàn sinh cho trò.
Bằng lòng thối thác biếng lo.
Thế gian để mặc tự do lấy lòng.
Sống còn trong cảnh long đong.
Trông cơ họa phước chập chồng chẳng yên.
Trò Tiên cậy có phép Tiên.
Chẳng ai mượn thế cậy quyền được đâu.
Muốn cho biết lẽ nhiệm mầu.
Chuyển đi cơ tạo mới hầu nên danh.
Khuyên ai chí kỉnh chí thành.
Lặng lòng sẽ thấy ơn xanh hội này.
Này các trò ơi gắng giữ lời.
Dinh, hư, tán, tụ mấy nhiêu hơi.
Gác qua sự thế lo tu gọn.
Mới được an vui thấy nước Trời.
Trời Phật hằng lo cứu nạn đời.
THI ân bố phước khắp nơi nơi.
SINH dân là ở lòng nhân thiện.
CƯ tọa đơn tâm biết ý Trời.
Trời không muốn thấy khổ nơi người.
ĐÁNG để người người được tốt tươi.
TOÀN cả trông về ngôi tận độ.
Vạn duyên sạch trọn, đức bày phơi.

Về việc cơ đàn dạy cho Trung Hưng Chánh Pháp tưởng phải tạm một nơi khác hoặc Thánh thất, Thánh đường hoặc tư gia, tư thự để tiện bề chư Phật, Thánh diễn giáo, phân bổ công vụ hành trình.
Việc Thầy cho lệnh trước thì các trò cần sắp xếp để tạm thời cho Liên Hoa được an dưỡng trángh bớt sự khảo thí, chừng đó sẽ cùng nhau mà hòa hiệp bước đời chung cùng sứ mạng. Còn đàn tịnh mà dạy về phần động- vi cũng trái Quyền Pháp, mất nhiều thời giờ của các trò mà trên sự bổ khuyết pháp môn cũng khó bề giáo hóa,
Vậy các trò nhớ mà tuân theo, đàn cơ nơi đây chỉ dùng vào hai việc:
- Một là duyệt phần công phu.
- Hai là giáo pháp phần siêu hình Thiên-Đạo.
Thôi chào các đệ tử
Bần đạo ban ơn và gởi cùng toàn Đạo.

BÀI: 12 NGƯỜI TU LÚC NÀO CŨNG THUNG DUNG THANH THẢN
Tịnh Đường. Giờ Tý ngày 1-4- Nhâm Dần
4-5-1962. Đại Đạo 37


THI:
Ngô đồng tròi trọi gốc cành tươi.
Cao vọi vươn lên đón ánh Trời.
Tiên Phật noi làm công tập tụ.
Giáng thăng pháp đó được mừng vui.
Chào các đệ tử:
Ngọc quí không trau chẳng thấy màu.
Người lành gắng học được thâm sâu.
Độ mình giúp bạn do lòng đủ.
Đủ trọn huyền-cơ có dễ đâu.

BÀI:
Thần Tiên học Đạo trường sanh.
Thoát vòng tứ khổ muội manh ở mình.
Sống còn trong nghiệp vô minh.
Làm sao thấy được ý tình sân mê.
Hôm nay tỉnh ngộ quay về.
Có Thầy dẫn bước đừng hề ngại nghi.
Một lòng hồi hướng qui-y.
Vô tư vô lự Vô vi chứng thành.
Đã là thượng đức bất tranh.
Màng chi nhỏ nhặc lợi danh bận lòng.
Thung dung gió mát nước trong.
Sớm chiều cùng bạn bá tòng thảnh thơi.
Lo tu hưởng lấy Ơn Trời.
Tu thành mới thể cứu đời an bang.
Đường tu đừng nghĩ tính toan.
Sanh tâm điên đảo rộn ràng mờ mê.
Từ đây nhắm thẳng mà về.
Mặc người bàn dỗ thêm bề trở ngăn.
Sớm chiều ôn tập chăng chăng.
Dầu ai nói rứa nói răn cũng đừng.
Bây giờ trò quyết dừng chưng.
Dừng chưng trở bước thì đừng ngó lui.
Ngó lui lòng mãi bùi ngùi.
Ngó về Thiên Quốc vui vui nhẹ nhàn.
Quyết về muôn việc bình an.
Tử sanh được dứt, Tiên-bang được phần.
Trò đừng lấy ý so cân,
Ý người sao rõ xa gần nên hư.
Rằng sao cho ý vô tư.
Cho thân giải thoát an cư ở Thầy
Nếu còn tính đó nghĩ đây.
Chưa nên Quyền Pháp mà gây tội tình.
Uổng công mà hại quần sinh.
Cái lo lẩn quẩn ý mình đủ đâu.
Từ đây hòa hiệp cùng nhau..
Thêm duyên thêm sức đậm màu từ bi.
Từ bi Thầy nguyện chở che trò.
Tu tập ngày ngày gắng chí lo.
Nghiệp khổ buộc ràng chung xúm gỡ.
Gỡ mình gỡ bạn hết so đo
So đo sao được cậy tin.
Hẹp hòi nhỏ lượng sao nhìn thấy Cha.
Từ đây muôn sự cho qua.
Để lòng cho khí thái hòa triều quy.
Trong mình sẵn có huyền ky.
Trong thân sẵn pháp Vô vi vững bền.
Các trò muốn được ngày nên.
Giả đui, giả điếc, giả quên, giả khờ
Làm như đứa bé ngây thơ.
Không màng trái phải, không mơ mất còn.
Lúc tu quả Đạo còn non.
Lo rèn lấy hạnh, lo bòn lấy công.
Tình thương nhân loại sâu nồng.
Tu chưa chứng ngộ, khó lòng độ ai.
Làm càn rước lấy họa tai.
Lỡ làng cơ hội, một mai cho đời.
Muốn thay Quyền Pháp Cha Trời.
Ngay bây giờ tập làm người siêu nhân.
Đường đây qua đó cũng gần.
Cách nhau một khoản tham sân đó trò.
Thầy thương soi dẫn lần cho.
Dễ gì thấy được gay go ở lòng.
Ngày nào trò ráng lo xong.
Trung Hưng sứ mạng ở trong chữ thành.
Thành thân tu sĩ muôn lành.
Không lành sao được nhơn sanh cậy nhờ.
Gần xa đâu đó đương chờ.
Ẩn nương luyện chí đón cơ Thầy dành.
Lo tu dìu bạn đồng tình.
Mượn đôi phép tắc giữ gìn cho nhau.
Chung quanh còn có biết bao.
Chờ trông đón đợi ngày nào trò nên.
Nên nền, nên móng ở công lo.
Lo đắp lo xây vững chắc trò.
Bá nhật công phu ơn chứa chất.
Tiến lên kiến thiết Bửu Tòa cho.
Cư an thanh tịnh tiệm tu công .
Long-hổ đồng lai nhiệm nhiệm thông.
Bất đãi thời do thường lạc tịnh.
Nhứt triêu, nhứt tịch hoán huyền công.
Công phu bá nhật được rồi.
Ba năm tám tháng cũng bồi theo đây.
Miễn sao trò sống trong Thầy
Vị lai quá khứ đủ đầy biết bao
Trong Thầy chẳng chút động xao
Yên vui thanh tịnh Bồ-đào tiệc xuân
Trong Thầy bình đẳng pháp thân
Muốn xa cũng dễ muốn gần khó chi
Trong Thầy có đủ Từ bi
Bao dung tất cả man di tội tình
Ngoài Ta sao được an bình
Nhiễu nhương ma quỷ hãm hình ghẹo trơi
Dẫn trò qua thẳng phía đời
Cho mâm chung đỉnh cho chơi đủ phường
Trò ngờ ma quỷ đầy thương
Biết đâu nó dắt lộn đường về Cha
Khuyên trò phải thiết phải tha
Phải gan phải chí phải là Thánh, Tiên
Phải tu phải tập thường xuyên
Phải ngăn tình thức, phải kiền công phu
Lời Thầy mỗi bữa trò ru
Mười hai năm trọn vận du đạo thành
Sinh bình khó ở cái danh
Cái danh cái thực được thành dễ đâu
Hằng lo hôm sớm tu cầu
Đường về Thiên quốc Thầy thâu cũng gần
Nặng nề là nghiệp trong thân
Thân mà xá được thì Thần nhẹ phơi
Trò tu ghi nhớ lấy lời,
Bão ngươn dưỡng khí Đất Trời về trong.
Bên ngoài thế sự rảnh xong
Thung dung rảo bước ở lòng nhẹ không
Thiên-cơ nhơn sự được thông:
Thông đạt nhờ tu có phước phần
Phước dày đâu sợ họa gần thân
Thân này chỗ chứa oan oan trái
Bỏ được thân ra hết độn đần
Gần đây cơ đạo rối răm
Các trò thanh tịnh tu chăn lấy lòng
Lấy lòng thanh tịnh trắng trong
Bao dung che chở ngoài trong đồng bào
THI hành đạo đức giúp nhau
Để cho kẻ trước người sau một đường
Trên Thầy chan chứa tình thương
Dưới trò trì chí đảm đương hội này
HẬU sinh nương tựa vào đây
Luyện tài tu đức đắp xây cho đời
Trăm ngày gắn bước đến nơi
Chín năm định quán làm người Thần Tiên
TOÀN tâm cho đặng kẻ hiền
Hiền còn cầu học phép thiêng mới lành
Ngôi xưa trên có còn dành
Nhịp cầu đạo pháp được thành là vui
TUYẾN trò gặp gió thuyền xuôi
Còn đôi khúc ngược kéo lùi trở ngăn
Có chèo sau trước chăn chăn
Vượt qua thì tới cảnh thăng nhiệm mầu
Ngày nay đạo pháp tu cầu
Luyện hoàn Cửu Khúc Minh Châu cho thành
Tiệc xuân phần thưởng Thầy dành
Hoài thai nhủ bộ đành hanh ơn nhuần
Thầy ban ơn chung các đệ tử. Thầy thăng.

BÀI: 13 THẾ GIỚI NGÀY NAY CẦN MỘT TÔN GIÁO DUNG HÒA
Tịnh Đường,, Ngày 8-4 Nhâm Dần
11-5-1962 - Đại Đạo 37

THI:
Giác ngộ làm Tiên chẳng khó gì
Minh tâm kiến tánh thấy Vô vi
Kim Bàn mở hội chờ ta đấy
Tiên Phật muốn thành cố gắng đi

Chào Chư Hiền Hữu Đạo Tràng!
Giờ này Bản Giác ghé về đây với một hoài bão từ lâu trông thấy một ngày Đạo Trời được mở mang với một tinh thần rộng rãi, để hầu đón độ nguyên căn, còn nằm bên kia hàng rào nhơn ngã, còn ở trong thành kiến dị đồng, nếu không đập phá những bức tường kiên cố mà lòng vị kỷ của loài người đã xây đắp thì bao giờ cho nhơn loại gặp nhau, chừng nào mới thực hiện chữ Từ bi, Bác-ái, Bình-đẳng, Đại-đồng, nhơn loại chưa giác ngộ đến chỗ quán triệt Nhứt Thể Huyền Đồng thì dầu cho nói văn minh khoa học tiến bộ, dầu cho nói tôn giáo phát triển mạnh mẽ cũng là thay sắc đổi màu của sự trá hình, thời cổ sơ sống lại.
Thế giới loài người hiện nay cần có một tôn giáo dung hòa, trong đủ lẻ sống tình thương và sự thật để mở một kỷ nguyên đời mới, ai cũng được che chở trong bàn tay Quyền Pháp Tối Thượng Đại Từ của Chí Tôn, nhơn loại chờ đợi trông mong ước vọng mãi mãi ở lòng tin phải có một Thần Lẽ Thật ở nơi thế giới bên ngoài đến đây mới mong hồi sinh cho bốn biển, chấm dứt được sự tranh giành ghen ghét ở thế gian, nếu không bởi người thì trên mặt địa cầu nầy còn có ai để cho nhơn loại trút được nỗi lòng, nhận lời an ủi mà vui sống với số mạng con người. Vì ai ai hiện nay cũng đều nằm trên vĩ trong lò lửa, sức nóng mỗi lúc càng lên cao, mặc dù phải khổ phải đau đớn nhiều đường, song cũng tin tưởng Thần Lẽ Thật sắp sang qua nơi cõi tội lỗi để cứu khổ cho muôn loài, đem sự công bình cho dân cho nước. Ngoài ra, người thì ai ai cũng mang đầy nơi lòng những gươm đao kế độc mưu thâm để toan sát hại, dầu cho người tôn giáo cũng không trángh được, mỗi khi thở hơi cũng khạc ra những ngã chấp thị phi đầy dẫy trên từng cao hơn của thế tình, một sự chớp nhoáng gầm thét đủ sự bất chính bất hòa. Nói đạo kém đạo hơn, đây chánh đó tà, thì bão sao không dục lòng nhau thêm sóng gió, song những người của Thần rẽ chia, của Thần nhỏ hẹp quá mùa, đã đành có giọng chua ngoa có lời khiêu khích, có lòng vị kỷ đố hiềm tật năng thì cũng chẳng nói làm gì ngặt đám môn đồ của Thần sắp đến. Thần Lẽ Thật sẽ thực hiện Quyền Pháp của mình mà làm cho đâu đó không còn ranh giới rẽ riêng, không thấy bất bình oan khúc, đường lối rộng lớn việc định mênh mông, chương trình không tiền khoán hậu, thế mà các học trò đương thay người mà giữ mỗi địa phận làm một việc Quyền Pháp của người, mà ôi! Cũng chưa gọt sạch những phàm tình, không ứng thời hợp sự, không xô đập những thành trì ranh giới giữa loài người, không lấp bằng các hố chia rẽ giữa nhau trên mặt đất mà lại còn tô phết cho dày, đào vét thêm sâu thì có phải trái với Đạo Huỳnh của Thần Lẽ Thật đó chăng?
Đây cũng vậy một mối Đạo do bởi nơi Trời mà ra, song đến cõi này lại có nhiều sự rẽ riêng nhiều nơi phát xuất, cùng chung một Đạo cùng học một Thầy thế mà chẳng ai giống ai, chẳng ai làm đúng lời Thầy đã dạy, Đạo Trời Từ bi nỡ nào nhìn những cảnh hẩm hiu, tẻ lạnh giữa đồng đạo, những phái những phe kẻ ít người nhiều cũng giữ lấy phần giáo tổ. Ôi! Đạo ra đời chưa mấy nhiêu hôm mà xé nhỏ xé to không biết bao nhiêu tổ đình tổ chức……..Tôn chỉ mục đích một nơi mà việc làm một ngả bão sao sự lớn không bị hoại ngữa nghiêng, danh nghĩa Đạo Trời vì đó mà vùi sâu dưới bao nhiêu bụi cát.
Bây giờ đây các Hiền hữu trực truyền với giáo pháp Vô vi phải luôn luôn cẩn thận dầu nhỏ như nửa lời, dầu bé như kẻ răng cũng còn đo đắn cân phân, há đến việc tương quan giữa Trời giữa người thì sao không kim chỉ, người mà đã được Thần-Lẽ-Thật ban trao Quyền Pháp thì lúc nào cũng nhắm vào lợi ích cho loài người, nếu bốn biển còn gặp nhiều khó khăn đi lại với nhau hoặc bằng cách này hay cách khác thì bổn phận của ta là phải làm thế nào cho đâu đó thông đồng, nếu trở ngại vì thành kiến thì cố phá xô, nếu trở ngại vì chủ trương thì nên minh giải, đôi khi trở ngại ấy bởi mình mà ra thì là một việc quá buồn cười đó, nên kẻ đứng trong nội thành của Thần-Lẽ-Thật thì bao giờ cũng thể hiện chút ít lòng quảng đại của người, dù chưa được nên Thánh nên Thần cũng phải làm một Hiền-nhơn mới đương vi sứ mạng.
Vậy tóm lại Đạo Trời Kỳ Ba này đã đem sự lành mạnh cho thế gian, cái gì tật nguyền hư hỏng là cái bệnh của thời đại nên diệt trừ, nhưng các hiền hữu nhớ rằng mình là kẻ đi diệt trừ tật bệnh, song chính bản thân là người bị bệnh hơn ai. Vì vậy đó là chỗ trở ngại lớn cho cơ cứu rỗi vậy. Bây giờ các hiền hữu đi cùng tôi đến xem một hoa viên ở trước đây, họ đã kiếm các thứ dị thảo Kỳ Ba ở gần ở xa, ở Trung Hoa và Ấn Độ, coi kìa đủ chồi non mới nứt, cội lão đương còn, cụm thì đỏ cụm thì vàng, bông thì đủ màu, cây kiểng thì đủ kiểu.
Bây giờ các hiền hữu tưởng tượng mà xem qua thấy cái đẹp của nó chỗ nào? Cái nào là mình ưa thích nhứt?
- Một là cách trình bày.
- Hai là màu sắc.
- Ba là hương vị.
Thế trăm hoa hiền hữu bẻ hoa nào?
Sen, Cúc, Lan, Đào và các thứ dị hương kỳ thảo?
Sinh bạch.
Chớ không thể hái riêng mà có đẹp sao?
Đã hiểu tôn đích Đạo Trời là vậy thì cũng đừng ôm ấp một phần nào mà mất cái đẹp chung, Đạo Trời biến hóa mà ta cố định, ta phải tiêu tàn, hoặc vì thiên-ái hoặc vì pháp luật mà chẳng thấy chỗ nhiệm mầu.
Bây giờ cơ tái lập để xây một viên gạch đầu, viên gạch được đặt nơi nào, thì nơi đó sẽ có một lâu đài cao ngất, một chỗ muôn mắt trông xem, nào dinh thự, nào giáo đồ, nào giống Thánh con Thần đều sản xuất, đều vui mừng không một chút mê mờ để che lấp mười phương không trông thấy. Vậy ai là viên gạch, viên gạch phải đặt vào đâu? Nơi đâu được đặt xuống? Ôi! Bao nhiêu câu hỏi quẩn quanh, song việc làm chỉ được hay không là ở lòng người tất cả.
Vậy hôm nay Bản Giác đến để báo tin cho chư hiền hữu. Ngày gần đây Thầy sẽ mở một kỳ thi chọn lấy một nơi đặt gạch, một viên gạch đặt đầu, anh em ta cũng một dịp ứng kỳ họa may trúng tuyển được còn hay, việc chi mà ngại. Tổ-đình trước kia chọn ở Tây Ninh thì lời Thầy không đổi, song một chương trình có nhiều khoản phải đặt lại vấn đề. Nhân loại đương đòi hỏi, đương trông chờ, đương khổ đau cần có thầy có thuốc. Vậy sứ mạng Trung Hưng đã đặc biệt đứng trên cương vị Thuần Chơn Vô Ngã bất thiên bất ỷ. Xây mối đại đồng đâu nói chỗ này mà ra, chỗ kia mà lập. Vì rút được tinh ba Đạo pháp nối lại hai mối xuất nhập của Đạo Trời, thế Đạo lập Thiên Đạo thành, lập là mầm sống hiện sanh để cõi thế thành lập Bồng Lai tại thế an hưởng đại đồng. Lòng đạo không còn tham sân si mạng thì đó là pháp môn liễu giải tử sanh mở đường cho cơ siêu rỗi. Vậy nơi đây các hiền hữu muốn làm việc lớn trước phải lo việc nhỏ, việc nhỏ là việc trong nhà giữa anh em bầu bạn với nhau phải được đồng chí đồng đức như Lưu, Quan, Trương, được vậy sau mới có Từ Thứ, Khổng Minh, Phụng Sỗ, Tử Long, Mạnh Đạt. Có Lưu, Quan, Trương là có sự nghiệp nhà Hán, có đất có dân, dân có không phải có như của trong nhà, mà có nhơn kiệt anh hùng thì có dân có nước.
Đạo pháp cũng vậy. Bây giờ chưa có dân có nước có bạn Thánh tôi Hiền là chưa có Hướng Đạo trung-kiên, chưa có tấm lòng của Lưu, Quan, Trương ngày trước thì dù có dân, dân cũng bỏ mình, dù có nước, nước người cũng chiếm.
Vậy sự gặp nhau đây cốt để làm chi? Cũng phải có một mục đích một chủ trương, không lẽ ngán đời mà ẩn dật, nếu thân tu học thì phải có một chương trình kín đáo, ý nhị khác hơn, bằng có chí giúp Đạo cứu đời thì sao không có một đường với nhau mà đi tới, đi đường nào cho phải? Cứ như Lưu, Quan, Trương lúc còn hàn vi chỗ nào cũng chỗ dung thân của quân tử cốt để đợi thời, đâu lấy đó làm vinh, đâu nhận đâu là chính. Cũng vậy đó Tiên Thiên, Tây Ninh, Chiếu Minh đâu phải là cứu cánh của loài người vì đó là cái danh từ, danh từ thì có chi mà chấp, cần tiến sâu một bước nữa để sáng tỏ mối Chơn-truyền, nhưng được sáng tỏ rồi phải làm sao cho đêm tối trong loài người được sáng soi,
cho lòng mình và lòng bạn không hai để hòa với một.
Bây giờ và lúc này cả một sự quan trọng vô cùng, xuân hoa không kết, thu quả đâu có, lúc này không tiến lên thì lúc nào mà được đặng, ở trong nội đàn này chưa quyết vào đâu, tuổi tên chưa có song chẳng mấy người mà không biết người nào là chủ thì việc làm mới định liệu làm sao? Bây giờ nên chọn một người làm chủ, hay bạn nào đứng ra lãnh lấy nhiệm vụ người chủ để có người dẫn đạo, có người phải theo, có chủ thì mọi việc ở Trời có chỗ ban trao, nếu một việc nhỏ nhứt bất cứ ở đâu, trường học lớp có thầy, trường có hiệu trưởng, nhà có cha, trại có chủ khách đến mới biết hỏi ai nếu đi mãi tình trạng này thì chỉ có tu là xong việc. Vậy bạn nào chịu gánh thì Quyền Pháp mới ban, khi được ơn dày thì dầu muốn dầu không buộc toàn hội phải nghe theo không được cãi.
Về việc sắc phong cho Hành-thiện Chế Văn Sanh nếu để trễ qua tiết Lập Hạ rồi thì lịnh đó cũng không còn hiệu lực, song Đồng Tử xin đi thì các hiền hữu chung bàn lại kỹ.
Lịnh ban Thiên-phục cho Đồng Tử hành sự mặt Công-truyền thì nên chuẩn bị mà xin lịnh.
Việc xin đi thọ bá nhựt thì không gì trở ngại, ngại là việc nối dòng của Hiền hữu Liên Hoa lòng chưa quyết. Vì những lý do Đạo pháp ngừa giữ cho bước ngày mai, song người môn đệ Chiếu Minh nắm chặt khuôn hình, không hay biến hóa thì hai đàng chắc chẳng gặp nhau, song còn có nơi Thầy, việc nào Thầy tính thì được cả.
Về việc đi thọ truyền bí pháp thì giữa lúc khảo đảo này tuy sự nhận thức và bão đảm cho nền móng ngày mai thì cũng do các Hiền ngó xa mà quyết định.
Về đây Bản Giác thấy rõ con đường Trung Đạo mỗi vị nhận thức mỗi cách, song cách nào cũng hay, song cái hay chưa kết cấu thành hình mà đó chỉ hay bằng tiếng khen tiếng gọi.
Muốn được việc phong thưởng này phải làm gấp đêm nay. Tý mồng 8, đòi vị Đầu Họ chủ trưởng Phước-thiện, trưởng ban hành chánh, Luật sự và trưởng ban Phổ-tế, trừ các vị ra có việc thì nói cử đại diện, mời gia đình Chế Văn Sanh, Kế, Thảo để tiếp sắc, vì 13 tới là ngày Lập Hạ rồi và cũng ơn Thầy có hứa ngày Đại-tường cho Chế Văn Sanh về để gặp toàn Đạo và gia đình. Vậy thì việc đón Chế Văn Sanh có thể tháng sau cũng được chỉ cần tiếp sắc.
Thôi Bản Giác chào mừng các hiền hữu nam nữ.
Chờ Đức Lý Giáo Tông sẽ xin. Bản Giác xin kiếu.

BÀI: 14 TAI HỌA CHẬP CHÙNG VÌ ĐẠO ĐỨC SUY VONG
Tịnh Đường. Ngày 1-5 Nhâm Dần
2-6-1962 - Đại Đạo 37

THI:
Nguyễn Thị phò an mối Đạo Trời,
Vĩnh Trinh cơ nghiệp khắp nơi nơi.
Từ đây đạo hữu chung phần việc.
Mừng thấy Trung Hưng lúc gặp thời.
Chào chư quí Hiền ân, chư đạo tâm hiện hữu!
BÀI:
Trông ra khắp bốn bề khói lửa.
Lòng nao nao lụy ứa từng cơn.
Vì đâu tai họa chập chồng
Phải chăngđạo đức suy vong lạnh lùng.
Nay gặp hội mây rồng nhẹ bước.
Gắng mà tu nhờ phước Trời che.
Chung trong tình nghĩa bạn bè,
Sớm chiều xây đắp vui nghe lời Thầy
Quyền Pháp đã đủ đầy há ngại.
Đức mạnh nên lẽ phải phơi bày.
Cố công kết quả có ngày,
Tin cơ vận chuyển từ nay nhiệm mầu.
Trung thành phải đương đầu bất nhượng.
Chiếm nhờ công nhờ lượng hồi sinh.
Để tay thiết lập hòa bình.
Để lòng hồi hướng Thánh linh hộ phò.
KHẢI bình tỉnh cân đo thì thấy
Sẵn gậy còi đã nấy làm sao?
Chung quanh cốt nhục đồng bào,
Hướng cho trúng đích công cao trọn thề.
ĐÁNG lúc nên vai kề xốc gánh.
Để cùng lo nghiệp Thánh huy hoàngg
Làm người giữ vẹn Tứ-đoan.
Ngôi xưa vị cũ xe loan mời về.
MÂN cũng đã vẹn bề đạo nghĩa.
Cơ hiệp tan nhiều khía nhiều lần,
Lòng người buồn bã phân vân,
Trùng tu đây chỗ canh tân Đạo Thầy.
Nhâm-Dần chính rồng mây một hội,
Chí mày râu gắng nối tiền nhân.
Chung lo gánh lấy nữa phần.
Để rồi chiều sớm Duy tân cuộc đời,
NGHIỄM nhiên sao biết Trời vận hóa.
Để tâm tu thì cá thành rồng,
Bây giờ công được xứng công.
Thiên Ân đáng mặt Trung-Tông đáng người.
TÚY tinh anh còn tươi còn đẹp
Dạ thương đời nào hẹp hòi chi
Hôm nay sứ mạng đến kỳ.
Phất cờ dục trống lên đi kịp ngày.
Hễ cùng biết chung tay đỡ chí
Để mà lo tu kỷ độ tha
Xanh xanh mầu nhiệm là Cha.
Dọn lòng làm cái Bửu Tòa thông công.
HẬU đức thì hòa đồng huynh đệ
Đóng góp phần khó dễ với nhau
Làu làu chơn lý một màu
Lòng mình vô ngại trước sau trọn tình.
NAM bang mở Đạo-Huỳnh cứu thế.
Gắng lấy người môn đệ Thuần-chơn.
Lòng tu giải thoát chi hơn.
Lòng chung Trời Đất mới ơn mới lành.
BÍNH có dạ tu hành thuần phát.
Gắng công thêm xe hạt được ngồi.
Ngày mai chắc trở về ngôi
Ngày nay sự nghiệp tài bồi cho xong.
HUỲNH (tâm) cũng cảm thông lẽ Đạo
Góp phần mà hoài bão Thánh-hình.
Làm người Hướng Đạo cho minh
Nhơn sanh trông cả vào mình mới âu.
SỬ đạo nêu mấy câu quyết liệt.
Mong bão toàn danh tiết Thánh-ân
Làm người khó bởi vì thân.
Thân về với Đạo được phần tự do.
THOẠI xứng mặt nên trò gắng chí
Biết nhìn về chơn lý cầu tu
Đặt lòng lên nấc công phu.
Mới hay cá được hóa cù như chơi.

(Nữ sẽ chờ một đàn nữ).
Bản Thần xin lấy tư cách cá nhân để tặng chung một bài gọi chút vui mừng kỳ trùng phùng sứ mạng:

THI:
Hồng ân chảy đến phước cho đời
Ai có duyên lành mới thấy vui
Vui bước nhằm đường vui gặp Đạo
Đạo Thầy mầu nhiệm gắng đừng lui

Bản Thần thừa lệnh Tôn Sư và Đức Giáo Tông đến trước báo tin và ban điển hồng ân cho chư hiền, để làm bài học tiến thân vào công vụ sứ đồ để hoàn thành công phu tu học. Bản Thần xin chào chư quí Hiền, chúc được trang nghiêm tinh tiến trên con đường sứ mạng, từ đây chiến đấu và chiến thắng cho kỳ được nội giới nghiệp thức, ngoại giới danh lợi thị phi đặng cũng cố thành trì An-lạc-địa. Chư hiền thành tâm đón Trần Hưng Đạo Đại Vương Bản Thần lui bước.
TIẾP ĐIỂN:
Bản Thánh Trần Hưng Đạo Thượng Chánh Phối Sư. Chào chư hiền Thiên Ân chư Đạo tâm nam nữ, Bản Thánh miễn lễ chư hiền thanh tịnh ngồi nghe dạy.

THI:
Xuân qua đông lại mấy lần rồi
Thuyền Đạo vì sao bị tấp trôi
Nếu chẳng lái lèo chèo chống nữa
Rước đưa cho trọn chớ lôi thôi

Bản Thánh từ lâu ít ghé về vì cũng buồn cho cơ đạo gặp lúc truân chuyên, lòng người hồi ma hồi Phật, nếu không có một sự Từ bi vận chuyển, Thần Thánh hộ phò thì bước tu của toàn đạo sẽ lạc hướng vào con đường thị phi nhơn ngã.Các Hiền ôi! Nói đến mục đích tôn chỉ Đạo Trời đáng yêu đáng kính, mọi người ai nghe lại không ngưỡng mộ hồi đầu. Tôn chỉ ấy mục đích ấy cao cả thay! Êm diệu thay! Nhơn loại đương trông chờ đương khao khát, sao mà nội bộ trong nền đạo ta quá mờ quáng, phải chịu mãi sự qua phân nghịch trái, làm cho kẻ bàng quan nghị luận nghi ngờ. Vì sự chia rẽ kia mà cơ vận chuyển mới có chánh pháp Trung Hưng. Song công cuộc đương sắp hoàn thành, thì nội bộ Thiên Ân bất đồng gây nên phạm vào Quyền Pháp.
Hôm nay đến đây muốn đặt lại một chương trình để chuộc lại sứ mạng cứu lấy đoàn người hữu công thiện chí và mong sự cố gắng để hoàn thành chánh pháp khai hội Long Hoa. Bản Thánh không đủ thời giờ nói qua lý do tái lập cơ Trung Hưng lần lược sẽ hướng dẫn chư hiền đến một trình độ đạo đức khả dĩ thành công.
Bản Thánh giờ này vâng lịnh Giáo Tông đến gắng cho các hiền một nhiệm vụ mới, một chương trình mới, để các hiền cùng nhau chung sức mà hoàn thành, chung lòng mà tu học cho nên người giác ngộ. Sự nghiệp Trung Hưng chánh pháp đã tạm rút gọn vào đây một hình thái đơn thuần, vừa tiêu biểu Pháp Quyền, vừa dọn đường giải thoát cho bản thân cá nhân. Quyền Pháp được tiêu biểu cho một nền Đạo mới, gốc ở người Thiên Ân trọn lòng Thánh-đức, nên cần phải tu chứng pháp môn tâm minh trí sáng, cảm được lòng Trời ý Thánh, thấu được sự lý nhơn tình, để đưa rước người lập lại an ninh cho bốn biển.
Bản Thánh đặt vào hai việc, các hiền gắng tuân theo.
1. Về phần thông công. Trong lúc này để được vừa tu vừa học, thể lòng cầu xin của Liên Hoa, nên sứ mạng giáo pháp tạm thời ban cho Tá cơ một nữa để cùng Liên hoa hoàn thành công cuộc xương minh đạo đức.
2. Về xây đắp một phần giáo pháp. Chia ra hai phần. Phần chấp hành thì dĩ nhiên ở các Hiền thường trụ tại cơ sở này để phát xuất cơ mưu cho hàng hộ trì giáo pháp, hàng hộ trì giáo pháp là người được chọn làm nền tảng trung kiên cho sự thành hình cơ chỉ chánh truyền, nên người ấy cần có một tinh thần tu kỷ ái tha luôn đặt mình lên hàng Thiên Thần để được xứng mặt khâm mạng cho Quyền Pháp. Nên số này lấy mười hai người, mỗi người cố gắng tìm thêm hai người của mình để có một đoàn, có một chương trình vừa tu vừa làm và học. Đoàn này xây dựng thành An-lạc-địa một nền giáo pháp tượng trưng cho danh nghĩa Trung Hưng. Nếu sứ mạng này được hiển hiện ở trên việc làm thuần nhứt của chư hiền, trên con người thuần hóa độ lượng, trên lời nói chất phát chơn thành, toàn đạo sống trong cảnh hòa thân, thi thiết trên chương trình phước thiện. Vậy muốn có một bài giáo pháp ban quyền thì trước chọn người và cũng cố đoàn hộ trì rồi sẽ ban cho một đàn cơ đặc biệt.
Thôi tạm đặt một chương trình để xây dựng hàng hộ trì giáo pháp, mọi việc chỗ nào có thắc mắc thì cùng nhau thảo luận cho sáng thêm. Bản Thánh chúc mừng các Hiền làm tròn công vụ, làm đúng Thánh ý, làm được công phu giải thoát để cầu giác ngộ mà giải thoát cho mọi người. Bản Thánh có dịp sẽ gặp lại . (Thăng)

BÀI: 15 “LÀM SAO PHẢI TẬP QUÊN MÌNH, QUÊN BAO ÂN ÁI NHƠN TÌNH CHUNG QUANH
Tịnh Đường. Ngày 2-5- Nhâm Dần
3-6-1962, Đại Đạo 37

Cao Đài Tiên Ông,Thầy mừng các con.
Sứ mạng chờ con lúc trưởng thành.
Gắng công tu học độ nhơn sanh
Đường dầu nguy hiểm con đừng ngại
Khoác áo la bào nhẹ nhẹ thanh.
BÀI:
Hạ-ngươn là buổi loạn ly.
Thương đời Thầy mở Tam Kỳ Long Hoa.
Từ lâu Thầy đã thiết tha.
Trông con giác ngộ theo Cha cứu đời.
Thời u ám cậy người Thánh đức
Đời loạn ly nhờ sức thần thông
Đem nhau tới cảnh đại đồng
Đem nhau về tới Non Bồng mới vui
Song trước phải có người giác ngộ
Phất Đạo kỳ hướng lộ nhơn gian.
Nơi đây thành một Đạo tràng.
Thành ngôi Bát Nhã mở đàng Vô Vi
Các con phận tu mi nam tử
Phải làm sao vẹn chữ kỉnh thành
Thoát ngoài ân ái lợi danh.
Cầu tu liễu chứng viên minh mới là.
Chừng đó được thay Cha giáo pháp
Mới gọi phần đóng góp chánh chơn.
Không còn so thiệt tính hơn
Không xen tình ý ban ơn cậy tài
Con phải gắng giồi mài đức hạnh
Gắng mà lo tu tánh tu tâm
Gắng soi cho thấy chỗ lầm
Gắng trì cho được phần âm ở lòng
Thì chừng ấy mới mong hanh lợi
Mới thỏa lòng trông đợi của người
Nếu vui con biết sướng cười
Nếu buồn con khổ chết người của con
Tu như thế chưa tròn chưa xứng
Tu như vầy khó chứng khó minh
Làm sao phải tập quên mình
Quên bao ân ái, nhơn tình chung quanh.
Quên cho được mồi danh bã lợi.
Quên cho quên lầm lỗi bạn bè.
Lòng đừng còn chút bày khoe
Trước bao khiêu khích, búa đe nõ buồn
Nên dẹp cái trò khôn, thầy khéo
Thử đem thân gọt đẻo thế nào
Nung đè lòng chẳng động xao
Nấc thang Tiên Phật đã cao lắm rồi
Nay các con tập ngồi thanh tịnh
Bốn giờ tu thiền định vững vàng
Nhứt thành phản chiếu hồi quang
Trong ngoài ngăn đón bão an tinh thần
Đường Thánh Đạo lân lân thuần nhứt
Nẻo Vô vi trung thực nhiệm mầu
Các con chiều sớm tham cầu
Để cho sớm được linh châu về mình.

Thầy muốn cho các con sớm kịp kỳ thi mà buộc lòng phải đưa ra nhiều bài vở mắc, hối con học, bão con ôn, may ra được đứng trong số chọn, thì sự mong mỏi của Thầy, phần cố gắng của con tưởng cũng thỏa nguyện lắm!
Con ôi! Đường nào cũng chọn lấy một mà thôi để có một chương trình tiến tu trong công vụ. Công vụ cần đòi hỏi con người giác ngộ nhận lấy một phần trong công tác, không nên để cho vô minh ám ảnh rồi việc gì, việc gì cũng không dứt khoát. Nói rõ cho con làm, con học, con tu. Làm mà đừng xen cái ngã mạn để cho sứ vụ trọn ở Vô vi. Học để cảm thấu sứ mạng trọn ở chánh pháp hiện nay đặt ở trên con người chơn tu giải thoát. Tu để tìm lại cái sở hữu đã có, tìm về với lòng Vô Ngã Thuần Chơn, thiệt tâm cầu lấy chánh pháp Thầy sẽ ban cho một chuỗi hồng ân. Mà phải tu như vậy mới khỏi hoài công khỏi phụ ơn Thầy giáo hóa. Các con cứ khư khư câu chấp vào sứ mạng Trung Hưng, phải nghĩ cách này cách kia đặng cứu đời cứu Đạo. Thầy nói thiệt, không cứu được mình đừng mong cứu được ai. Con người của các con còn tham sân dục vọng, thì có đương nhiệm một việc gì cũng là một cái họa giết người, giết bằng cách tinh xảo hơn kẻ cầm gươm nắm súng.
Các con thiệt tu, gắng tu, thì sự nghiệp và công đức này còn để lại cho hậu thế, còn gởi gắm tình thương lẽ sống ở đồng đạo bao kỷ niệm mỹ miều. Bằng các con lớ xớ mãn ngày bàn chuyện người, tính chuyện Đạo mà sân tâm dục ý khởi lên sao tiếp được hồng ân pháp Đạo. Thanh tịnh sẽ được chuỗi đạo pháp giải thoát, chứng được quả Vô-Lậu Niết Bàn, giác ngộ sẽ gặp lại con đường Vô vi Trung Hưng chánh pháp.
Vậy từ đây các con tập quên mọi sự đã qua, mà cũng đừng nghĩ bằng ý mình trên bao nhiêu việc sắp tới, mà nên đôn tâm dốc chí vào việc luyện kỷ tu thân, sớm chiều luôn luôn soát xét ở con người của con đã nghĩ, đã nói, đã làm có trúng với Vô vi vô ngã không? Nếu con biết để lòng cảnh giác cầu lấy Đạo Vô vi thì Thầy sẽ ban cho một chuỗi hồng ân cùng nhau nương đấy mà phăng lấy để làm tràng Đạo pháp, học đó để chứng ngộ đạo quả, lấy đó làm nấc thang giải thoát cho mọi người thì phải gia công nghiên cứu kỹ lại hằng ngày. Giờ rỗi rảnh cũng nên kiếm việc mà làm, làm cho quên nghĩ sai nói nhãm, tập cho lòng mình chai như đá chịu như đe, mặc cho ai phê phán thị phi, làm sao như Thánh như Hiền, sống trên Thiên hạ mà hóa độ mười phương.
Từ đây cơ sở nhà tu muốn có một quy mô là các con nhận chân được cái giá trị con người làm Hiền làm Thánh, ở chỗ con người giác ngộ quày lại, nghĩa là: Đừng bước tới con đường thị phi danh lợi nữa, mà lui bước quay về với cõi Đạo bao la, chơn thật yên lặng.
Vậy các con hội đàm cùng nhau, nhủ khuyên nhau từ đây trở lui tìm con đường chơn thật.
Thôi, Thầy ban ơn các con.
Ngày 8 các con lập đàn, Thầy đến dạy thêm sắp xếp cho một con đường đi tới .
Thầy thăng.

BÀI:16 “ĐỪNG LƠ LỮNG THÂN SANH MAI MỘT, ĐỪNG TRÙ TRỪ DỊP TỐT TRÔI QUA”
Tịnh Đường,. Tý thời, ngày 8-5-Nhâm Dần
9-6-1962 - Đại Đạo 37

Lý Thái Bạch:
Đường trào ngày tháng chuộng thơ văn
Gát mồi lợi danh ngắm gió trăng
Chén rượu vần thơ quên thế sự
Trăm năm chi nữa thú thanh nhàn

Chào chư hiền đệ Hiền muội!

Lội qua mới biết thấu nhơn tình
Phải phải không không cũng đáng khinh
Quay lại cảnh xưa lòng nhẹ nhẹ
Khoát màu thanh đạm thấy linh linh
BÀI:
Hạ nguơn máy tạo xoay tròn
Hỏi ai có biết mất còn làm sao?
………………………………
………………………………
Biết sớm lo dồi trau tâm tánh
Đạo đức đầy xốc gánh nhơn sanh
Trông ra bốn cõi tranh dành
Xương chồng như núi, máu thành như sông
Phật Tiên luống đau lòng cứu độ
Thầy Mẹ lo dạy dỗ mười phương
Thánh Thần thúc dục lên đường
Ráng mau khỏi cuộc tang thương đến gần
Gần đến nỗi muôn phần khốc liệt
Thãm cho cơ tiêu diệt mà lo
Đến đây gọi chút dặn dò
Trên đường sứ mạng cam go gắng thành
Đừng lơ lững thân sanh mai một
Đừng trù trừ dịp tốt trôi qua
Gia công tu học thiết tha
Thương yêu lấy chúng, thuận hòa giữa nhau
Muốn pho sử thêm màu tươi thắm
Muốn thân này muôn dặm đến nơi
Chỉ khuyên một chữ nghe lời
Khắc kỷ phục lễ, đáng người Thiên Ân
Khắc kỷ là trừ phần nhơn dục
Phục lễ là hồi phục Thiên luân
Sao kêu minh đức tân dân
Gắng tu tánh mạng toan gần đó đây
Tu thì phải học Thầy học bạn
Học điều nào phải ráng làm xong
Chiều mai dọn trống nơi lòng
Để tùng Thiên-ý, để lòng hườn hư
Khiến lòng được như như thanh tịnh
Trì thân cho hết bịnh thị phi
Công phu làm Thánh dễ gì
Trăm gay nghìn khó lì lì là hơn
Ai biết phép Thuần Chơn Vô Ngã
Để trángh tai trángh họa ngày cùng
Để đem nhau đến đại đồng
Để dẫn nhau lại Tiên- bồng chung vui
Vui được biết làm người vô ngã
Công phu này đáng giá biết bao
Vô vi vô ngã khác nào
Để quên mới được nhập vào Ngọc Kinh
Vô ngã mới được thành đại sự
Thuần-chơn rồi quân tử như là
Vô ý vô tất không ta
Không ta đâu có nói qua nói về
Vô cố rồi không hề ngăn ngại
Ba điều này ở tại Thuần chơn
Gắng công lập chí đừng sờn
Con đường giải thoát chi hơn được nào?
Giải thoát đi đồng bào được tựa
Giải thoát rồi vào cửa Ngọc-Kinh
Cứ lo giải thoát phần mình
Quanh mình sẽ thấy thái bình thảnh thơi
Đường này thẳng một hơi là đến
Khó ở lòng nhiều bệnh trầm kha
Bệnh này nếu mãi cho qua
Chết mình mà lại lây ra đồng bào
Đây Lão chỉ đường vào lối Thánh
Đắp lấy nền đức hạnh cho cao
Rèn lòng ngộ biến đừng nao
Đưa thân mượn chúng gọt bào cho trơn
Học cho thuần chữ nhơn Vô-ngã
Thấu cho tinh chơn giả mà làm
Ý người một Thánh chín phàm
Xen vào hư sự, chớ tham ráng ngừa
Việc nên hư cũng chưa quả quyết
Có gì mừng gì tiếc mất linh
Cũng không cố chấp phần mình
Để cho thế thái nhân tình đảo điên
Gắng làm Thánh làm Hiền mới đáng
Đáng làm người thời loạn tế truân
Nên đây ta chớ vội mừng
Hư đây ta chớ buâng khuâng lo buồn
Đâu phải bởi tại khôn tại khéo
Nghĩ khéo khôn mà kéo mình vào
Xưa nay bởi đó hư hao
Bỏ ta ra được, công lao mới thành
Về phần tu còn danh sắc lắm
Còn khôn ngoan gói gắm tài tình
Lòng còn sóng gió bất bình
Chung quanh sau trước thấy mình hơn ai
Tu như vậy kéo dài ngày tháng
Mà hồng ân sứ mạng trễ tràng
Tu nầy phải được có gan
Dẫm trên thế sự bàng quan tục tình
Để đừng còn vô minh tham dục
Để định an hồi phục linh căn
Pháp tu biến hóa giáng thăng
Điều dương vận tức, thăng bằng vô tư
Đã thấy chỗ an lư lập đảnh
Thì Tiên đơn Thần cảnh huờn hư
Chuyển xây lái chiếc thuyền từ
Coi chiều gió sóng lắc lư tròng trành
Trong bốn buổi cho thanh cho thoát
Ngoài bốn thời cho hoạt cho minh
Gốc tu mình giữ lấy mình
Giữ lời giữ tiếng chớ khinh chớ thừa
Lời không trái không đưa không rước
Nghĩ không lầm không trước ý xen
Ý mình ít trắng nhiều đen
Thà hơn đừng nghĩ, tung tăng loạn thần
Cũng chẳng thấy ai thân mà thích
Chẳng nhìn ai trái nghịch mà thù
Bây giờ ta đã đương tu
Quên thân lững lững cu cu lấy lòng

Lấy lòng thanh tịnh xử thời trung
Lợi kiến hầu lo tổ chức lần
Một quyết cùng nhau thành sứ mạng
An bài nhờ biết Đạo quên thân

Quên thân để được mọi người vừa
Nóng rét cũng từng với nắng mưa
Bao quản tuổi tên trên gánh Đạo
Thầy vui bạn đẹp dạ nầy ưa

Dạ nầy ưa làm vừa ý Đạo
Ý Đạo đồng dạy bão cho nghe
Ít nhiều dồn chở một xe
Không phân giới hạn không lòe thấp cao

Các Hiền đệ từ đây nên làm theo bốn chữ “khắc kỷ phục lễ” để tồn Thiên lý khử nhơn dục, vì nhơn dục là mọi trở ngại cho con đường tiến tu đạt Đạo. Nên tận nhơn dục thì Thiên lý lưu hành, nhơn dục là phần âm, Thiên lý là phần dương, bên nầy trưởng thì bên kia tiêu, bên nầy thua thì bên kia thắng.
Nhơn dục là cái gì? Là cái lòng vị kỷ, vì mình, bởi mình, do mình, như vậy thì mọi vật chung quanh thậm chí ở gần bên mình cũng không thể thấy được, thì giữa mình và vạn hữu gián cách một cái thành bản ngã quá cao, khi đã cách rồi thì mắt không còn thấy được cái gì tươi đẹp cao rộng, tai không còn nghe được lời nào Thánh thoát cao siêu, mũi không còn ngửi được mùi gì trong lẽ sống của Tạo Hóa. Bởi vậy cho nên các đệ ở đây gắng tu cho được, lòng đừng vì mình, bởi mình, do mình, mà hoại sự hư việc, lời mình nói ý mình nghĩ, việc mình làm nếu còn xen cái mình thì dầu có tốt đẹp cho mấy đi nữa cũng là hữu hạn hữu vi, mà còn hạn, còn vi là còn trong đổi thay hoại diệt. Cho nên Hiền Thánh nhờ trọn cái tâm Thánh-đức, thấy được việc làm của chúng sinh, dù là của quân tử hay của tiểu nhân bên nào cũng có cái lợi riêng biệt. Cái lợi làm thiện của người quân tử, cái lợi làm ác của kẻ tiểu nhơn. Không cần nói các Hiền cũng biết người tu đến một bước khá hơn, họ lại đứng ngoài vòng thiện ác nên họ không có cái ngã ác hay cái ngã thiện để mắc vòng tương đối. Nên người Thánh dạy đời khuyên lấy cái không làm mà làm, lấy cái không nói mà nói, lấy cái không nghĩ mà nghĩ. Cái không đây là cái làm của bậc Thánh.
Không làm mà làm, không nghĩ mà nghĩ, như Khổng Phu Tử suốt đời châu du Liệt Quốc, dạy học trò làm sách giải kinh, như Phật Thích Ca 49 năm nói không nghĩ, đi không ngừng mà cũng chưa xong việc. Cái không làm của bậc Thánh là làm hơn mọi người ở thế, làm mà cái làm của người tục kẻ Tiên khác nhau ở chỗ không ngã. Cái làm vô tâm Thánh khiết thanh tịnh bất động. Nên cái làm chẳng vụ lợi, chẳng cầu danh, chẳng nghĩ cho thân cho thích, làm như vậy gọi là “Vô vi” làm đó nói là Trời làm, Trời ủy thác vào cho người và người với Trời được đồng nhất rồi đâu còn nói ý Thánh, ý Trời.
Vậy các đệ gắng làm “vô vi”, gắng thi thiết thanh tịnh, gắng tính gắng lo các pháp bình đẳng, hòa sống cùng mọi người, vạch một chương trình tu học. Từ đây Thầy sẽ mở một đạo tràng dẫn bước cho người làm Thánh, xây dựng có một số Thánh, số Hiền để phân phối công vụ Quyền Pháp, hầu rao truyền sứ mạng, hoằng pháp lợi sanh, xây dựng một nhà tu đặt lại vấn đề tổ chức, chỉnh lại các lệch lạc bởi “người” và hoàn cảnh uốn nhồi, nối chắp các mối chưa được gặp nhau, mở một con đường bốn biển cùng đi, Pháp Quyền cùng một, nguyên lý cùng chung, giáo pháp trong Tam Giáo Cửu Lưu cũng không ngoài không khác. Lúc đó con đường Trung-Đạo sẽ hiện ra, hiện ra với một sự bất ngờ ai biết ai hay, mà chính các đệ đây là người trong sứ mạng cũng không sao thấy được người như thế nào, hoặc nhận như vầy như khác.
Con đường sứ mạng muốn được nối tiếp cần phải dốc chí lập tâm làm những con người Thánh Hiền, quân tử. Có làm được Thánh Hiền quân tử mới xứng đáng đương vi trọng nhiệm, mới xứng vị đứng trước muôn người, mới xứng tài ngồi trên sân trào chỉ huy văn bang võ bá. Có quân tử mới dẹp được bầy tiểu nhân, có Thánh Hiền mới an bang tế thế. Đã là học Thánh Hiền thì đừng nệ, đừng chấp nhứt nhỏ nhen, phải có đức khoan hòa, phải có lòng trung chính, phải có chí nhẫn-nhục cương kiện, không vì một bầy ó một đàn quạ mà chim hồng chim hộc phải xuống đua tranh dành chỗ đứng, miếng mồi. Quạ Diều đâu có vượt cánh khỏi mây còn hồng hộc ở tận Trời xanh. Cần gì sợ gì lũ cỏn con là đà dưới đất.
Vậy mọi việc cần xây dựng có một nề nếp vừa xứng bên trong vừa thứ tự bên ngoài. Trong có kẻ trên người dưới lễ kỉnh làm đầu, ăn ở được Quyền Pháp hóa, có bữa đúng thời không nghe nhảm nói nhàm trợ cho vọng tâm mà tổn tinh tán khí.Tu đặt ra năm bật để hướng lần, chọn lấy khí tiết người làm Thánh làm Hiền. Con đường Trung Đạo mở ra thì cơ khảo thí về Hữu Vi và về Vô Vi cũng không sao trángh được. Nên từ đây lần hồi chỉnh đốn về thờ phượng, về lễ bái, về tu tịnh, dưỡng luyện ôn học cho thâm bác, rồi lúc đi ra lúc gặp bạn có được một tôn chỉ hẳn hoài. Bây giờ trước hết phải lãnh lấy một chương trình giữa nhau cần bàn kỷ lại, bằng lòng thì lập nguyện dâng lên, bằng không thì cũng cho các đệ một nguồn ân để tu, an vui với ngày tháng. (dạy về nữ tu sĩ…..)
Thôi Bần đạo chào chư hiền đệ cần suy xét lời Lão mà lo tu, còn mọi việc như mây bay gió thoảng không dễ lôi cuốn người quân tử theo đâu, gắng làm người quân tử nghĩa là vượt lên trên trình độ lý trí của mọi người, hay bao dung mà độ lượng với kẻ khác. Ráng lo tu mạnh mẽ, tu tới sẽ thấy nhiều sự vui trong Đạo pháp. Lão chào, Thăng.

BÀI: 17 MUỐN CHO “THẦN” ĐƯỢC YÊN THÌ KHÔNG NÊN NGÓNG NGHE VIỆC ĐỜI
Tịnh Đường. Ngày 8-6-Nhâm Dần
9-7-1962 - Đại Đạo 37

THI:
Hà-Đồ cơ ngẫu phối thành đơn
Tiên Phật công thành độ dẫn nhơn
Cô tức dặn người lòng chánh định
Giáng thăng cho rõ nẻo Thuần-chơn.
Chào chư hiền-sĩ Hiền muội!
Bàn Đào gần mở hội quần Tiên
Vương Mẫu đang trông đủ các hiền
Gắng chí muôn năm chưa dễ một
Lỡ lầm sao được đứng ngồi yên
BÀI:
Đêm thanh nhẹ bước đến trần
Để lời nhắn nhủ xa gần bạn tu
Gắng công một thuở cho phu
Nghìn năm Tiên cảnh vân du thanh nhàn
Rủ nhau quày lại Tiên bang
Tam Kỳ đừng để trễ tràng hội thi
Đường Từ lập chí mà đi
Hớ hênh sao khỏi một khi tiếc thầm
Bây giờ chư sĩ chính tâm
Ý không trái quấy tình âm thuận tùng
Tháng ngày vui Đạo thung dung
Độn thân giữa thế nấu nung đức tài
Tiền trình còn lắm chông gai
Từ đây đến đích chiều mai nhọc nhành
Làm sao lòng được thanh thanh
Cho dày công đức cho thành kim đơn
Kim đơn gốc ở tịnh chơn
Chơn tâm thanh tịnh thì huờn được ngay
Khuyên chư đạo hữu một bài
Đã là giải thoát thì nài nệ chi
Hơi nào lo nghĩ thị phi
Để tâm lặng lẽ vô vi khỏe khòe
Có gì mà đậy mà che
Có gì mà ngóng mà nghe nhọc Thần
Bởi thân là khổ vì thân
Biết thân là khổ lo lần mà tu
Sớm chiều thiền định công phu
Hạo nhiên chính khí toan thu vào lòng
Mỗi giờ giáng hổ, thăng long
Dược miêu đã chín niêm phong kỹ càng
Đề phòng tình ý ẫn tàng
Một khi gặp cảnh nó tràn phải ngăn
Lúc nào lòng cũng chăn chăn
Dễ dưng sao được giáng thăng điều hành
Cốt lòng cho tịnh cho thanh
Cho tiêu ác ý cho thành Thiên lương
Để rồi sứ mạng cùng đương
Để người tin cậy dựa nương sau này
Chỉ tu là đẹp lòng Thầy
Có tu mới giải vòng vây cho đời
Bởi tu mà được lòng Trời
Lòng Trời thuận đẹp là người chơn nhơn
Không cần thiệp thủy đăng sơn
Có lòngđạo đức thì ơn chảy về
Bây giờ còn giữa thời khuê
Người mê ta cũng nốt mê sao đành
Lẽ nào ngồi đó tay khoanh
Cơ đồ nghiêng ngửa bại thành làm sao
Lấy chi để cứu đồng bào
Phương chi gây lại phong trào tương thân
Làm sao ai cũng Thánh Thần
Nước nhà thịnh vượng lê dân thái bình
Làm sao giáo pháp xương minh
Sao cho uy lực Tổ đình mạnh cao
Tiền chăng, đừng nghĩ chiêm bao
Mưu chăng, đừng tính thấp cao loạn kình
Tài chăng, gây chát đao binh
Trí chăng, xáo trộn nhân tình ngẩn ngơ
Mạnh chăng, đâu dễ mà mơ
Máy Trời mầu nhiệm khí cơ tiêu tàn
Ý người đâu dễ tính toan
Dẹp song cái họa trần gian được nào
Muốn cho đâu đó tương giao
Cho đời thạnh trị cậy vào phép Tiên
Cảnh yên lòng trước được yên
Có đời Nghiêu Thuấn có Hiền Thuấn Nghiêu
Làm người phải nghĩ cho siêu
Muốn an bốn biến phải nhiều công phu
Làm sao ai nấy cũng tu
Cho lòng trở lại lúc đầu thiện chơn
Thuận cơ trúng Đạo là ơn
Ơn Trời chảy đến hết cơn họa sầu
Cần sao có kẻ dẫn đầu
Dẫn đầu quần chúng mưu cầu vĩnh trinh
Dẫn đầu người được Thánh linh
Thánh linh đã có phục sinh khó gì
Ai người quân tử tu mi
Phải lo lấy phận phải trì lấy công
Trì công xây đắp đại đồng
Khai đường cửu khiếu để thông cửu trù
Thành công nhờ bởi công phu
Công phu luyện tập cu cu chẳng rời
Muốn cho Thiên lý đủ rồi
Dục tâm lặng bặt cùng Trời đồng mưu

Hôm nay nơi đây đã thành một Đạo tràng Bần nữ cũng để lòng mừng. Từ đây các Hiền-sĩ sẽ có dịp gần gũi chư Tiên, tuy không đủ thuật lên trời xuống đất đến động Thánh cung Tiên nhưng cũng được chư Tiên lui tới cùng mình, lúc nhàn vịnh phú làm thi, khi rảnh luận chuyện đời việc đạo và viếng an nhân thế, đàm thuyết cùng chư hiền-sĩ về việc luyện thuốc nấu đơn, cứu đời thoát tục.
Các Hiền-sĩ tuy là phàm tục, song cũng có duyên cùng bạn Tiên-gia, sớm chiều lúc gặp nhau bằng cơ, gặp nhau bằng lời xin trong giờ cúng bái, hoặc trong khi công phu thiền định.
Gặp ở Thần ở khí, ở với phép Đạo bao la…,sao có được đặt ân ấy các Hiền? Sao mọi người không có được như vậy?
Vì chỗ đồng thành một sứ mạng, đồng mưu một hội thăng bình, đồng khí đồng thanh gặp ở nơi thanh tịnh, vì vậy mà chư hiền-sĩ gắng thêm cho tròn hân hạnh đó.
Việc cứu đời dựng Đạo là việc không phải ai làm cũng được, nếu không văn thao cũng là võ lược, còn không cũng Thánh trí Thần mưu mới dự vào việc trong Thiên hạ, còn các Hiền-sĩ văn cũng chẳng bao nhiêu mà võ thì chưa tập, trí cũng như người, mưu không hơn chúng, thì lấy đâu để nói mình có sứ mạng, thế Thiên lợi Địa, gánh lấy việc Trời Đất vạn dân? Nếu không phải ở một lòng thành. Lòng ấy đồng nhứt cùng Trời Đất, thì làm sao nói là Hướng Đạo giáo dân.
Bởi có lòng thành mới làm chỗ gặp gỡ kẻ Hiền nhân tại thế, người Tiên Phật ở Trời. Chữ thành là một gạch liền để cho đôi bên không chướng ngại, chữ thành đồng với Thánh, thân với Hiền cận cùng Trời, kề với đất, đồng loại với người.
Sở dĩ có cái hân hạnh nầy là bởi ở lòng biết hồi minh khử ám, giải thoát trần tình, cầu lấy cái Đạo Vô vi, để thân tâm hòa đồng cùng Càn Khôn Tạo Hóa. Cái khí hòa đồng ấy để duy nhất cho hợp sự sống bình đẳng trước mặt Chí Tôn, thì sự sống bất công lẽ cố nhiên không để một tế vi nào phải chịu cô côi chia tách.
Nên người tu đã được chữ thành là người có đủ sức dự vào việc dưỡng dục của Đất Trời. Đã nói thành là một danh từ dễ hiểu nhứt, nhưng cũng khó làm nhứt. Thành nghĩa là hoàn bị hàm tàng lý khí hình một khối. Lý khí hình một khối không phải như một khu xác con người mà thân tâm ý đều riêng, Tinh Khí Thần biệt lập, thành là huờn hư Tam-Bão một khí thái hòa. Khí ấy bao bọc khắp Càn Khôn ở mặt vô hay mặt hữu, đều chất chứa dẫy đầy, làm sức sống bao hàm cả hình và khí, khí ấy khoa học gọi là điện khí, nhà tôn giáo gọi là thái cực chơn nhứt, mà ở người tu đó là chỗ huờn đơn.
Thử đem tìm hiểu một vài cụ thể của điện khí. Người ta cho nó qua một thanh sắt một mảnh đồng để tìm nó bằng trạng thái nào, hoặc mạnh hoặc yếu, hoặc nóng sôi hay lạnh nhạt. ở vào đèn thì sáng, ở vào quạt thì quay, ở máy thâu thì rút tiếng, ở máy phát thì ra lời….., nên hỏi điện là gì, thật không biết là gì Vô vi mầu nhiệm nên khi tu huờn đơn thành Đạo, người tu chứng được chỗ vạn năng, siêu thoát vô cùng. Bởi vậy Bần nữ khuyên các Hiền gắng chí với nhau để đắp bồi tài thành cho nhau, được chứng đến con người duy nhất gọi là thành. Để sống trong thành có đủ thể càn mà cương kiện, có đủ thể khôn mà hậu đức tải vật thuận thừa Thiên
Người có đức Càn Khôn chung đúc, vạn vật chung linh thì Thiên lý lưu hành nhân tâm không trái xa Đạo pháp. Vì vậy Bần nữ đặt lời dặn dò lập chí thành công cho kỳ được chỗ lòng mình thanh tịnh thanh caothánh khiết, để cho Càn Khôn chung dục minh đức tỏ bày.
Được vậy một bữa một tiến, một thời một tiến, ngày ngày được tiến, để dương thanh được trưởng, trưởng cho đến thuần chi Thiên Đạo. Phục đến lâm, sang thái, đến tráng cho quyết tấn tới mỗi ngày mà thối tàng âm ác thời tàn mà lần hồi tiêu tán. Nên chư hiền cần chung xây lấy chữ thành, để làm một Đạo tràng, đặng chiều sớm gặp gỡ thiêng liêng, bàn luận việc Càn Khôn Đạo pháp cùng Tiên Phật. Các Đấng thiêng liêng giúp cho mình tiến bộ trên đường Đạo pháp,mình nhờ nương oai lực của Thần Tiên mà diệt thắng lòng phàm, nhờ sức thanh cao bố hóa, nên lần đi trên nẻo Vô vi cũng được dễ dàng. Lúc mê nhờ có Thánh phá ngu, lúc khổ nhờ có Tiên an ủi. Lần hồi tu, tu lấy pháp nầy cho tinh, học lấy pháp nọ cho thuần, tâm ta và tâm Vũ-trụ làm một thì sự nghiệp truyền Đạo giữ Đạo, khai Thiên cứu thế ở nơi mình. Dầu làm hay nghĩ cũng không trái luật Thiên-cơ. Nếu tâm còn mê ý còn lẫn thì làm như phá núi lấp sông cũng không lấy đó làm công, mà biết đâu vừa nhọc xác còn thêm đắc tội, nên phải chứng ngộ mới xen vào việc của Tạo Hóa Đất Trời. Nên gắng tu, tu bổ trung vận duyên chuyển hống, tinh nhập não, tình được yên, mà trí tuệ ngày thêm minh lãng , sức sống ngày được trường cửu, tinh nhập não là chiết khảm điền ly, não là đầu thượng viết Càn. Càn là Trời nên lúc nào cũng được cùng Trời giao thông, cùng Trời bắt cầu thành một khí.
Vậy gặp Tiên tiếp Phật, ở Đạo tràng là bước đầu của người Hướng Đạo.
Bần nữ cầu chúc cho chư Hướng Đạo tiến lên qua bước thứ nhì, mình và các Đấng thiêng liêng gặp nhau ở Nam môn Càn Đạo, mà đàm đạo với nhau dễ dàng hơn dùng cơ bút, muốn gặp bằng cách ấy là phải Thánh khiết thân tâm, thân thường thiền định. Định cho định để nghe lọt vào tai những tiếng nhiệm mầu, thiền cho thuần để mở các then khóa trong bầu Tạo Hóa.
Vậy từ đây bắt đầu Đạo tràng dạy về Thiên Đạo, các Hiền-sĩ cố gắng

BÀI:
Hôm nay câu chuyện còn dài
Ý tình chưa hết tỏ bày nhủ khuyên
Các Hiền phải cần chuyên tu học
Phải nén cho nên vóc nên hình
Bồ nhìn có phép còn linh
Huống chi Tạo Hóa nơi mình chẳng thông
Rày cố gắng gia công thêm nữa
Rày quyết lòng đổi sữa điều sai
Rày lo nội bộ hòa hài
Rày vào thanh tịnh cho thai được thành
Cư khôn địa nghịch hành cho trọn
Hậu cửu quan ngăn đón vượt qua
Sinh dương ý tịnh thân hòa
Toàn tu nội quán tam hoa kết thành
Tuyến lôi Thiên địa vận hành
Thi công bố pháp ơn lành chứa chang
Chừng nào thấy được huy hoàngg
Hồng ân cho phước huệ đàn phục sinh
Yến tâm tấn mã chi trinh
Thừa Thiên chở chứa vạn hình Thánh nhi
Muốn nên gốc ở Từ bi
Muốn thành gốc chỗ tu trì luyện tâm
Muốn tu Đạo pháp lo tầm
Bao dung phải giữ vô tâm từ rày
Tuy rằng có lắm chua cay
Chua cay rồi cũng có ngày thơm tho
Làm đầu sự vụ phải lo
Lo còn vọng động làm cho loạn hàng
Chi bằng thanh tịnh là nhàn
Nhàn rồi mới thấy con đàng khó chi
Khó là lòng bị chi ly
Gát qua một lúc lo trì công phu
Đơn phòng mỗi bữa ngồi tu
Minh tâm kiến tánh cương nhu điều hòa
Từ đây nhắm thẳng về Cha
Chỉ chăm thanh tịnh thiết tha dọn lòng
Bần nữ chào chư hiền-sĩ . Bần nữ thăng./.

BÀI: 18 VIỆC XÂY DỰNG NỀN MÓNG CHÁNH PHÁP CỐT Ở CHỖ CÓ “NGƯỜI CHƠN TU”
Tịnh Đường, Ngày 13-6-Nhâm Dần
14-7-1962 - Đại Đạo 37

THI:
Trần cảnh ngày nay rất khổ sầu
Hưng thành sự nghiệp dễ gì đâu
Đạo mầu cứu độ nơi trần thế
Giáng giáng thăng thăng phải dãi dầu

Bản Thánh chào chư Thiên Ân phận sự và liệt vị! Hôm nay nơi đây có lòng cầu khẩn nên Ta lâm đàn
để lời bày tỏ bao nhiêu công việc Đạo để cho chư hiền noi theo mà thi hành phận sự.
Đời đã đến thời đen tối, khắp trong hoàn cầu đều tranh dành đất đai quyền lợi, chỉ chờ một ngày đưa tất cả loài người vào vòng khói lửa, Đạo Trời ra đời đến nay 37 năm rồi, Thầy cùng chư Phật Tiên Thánh Thần dùng tất cả huyền diệu thiêng liêng mong thi thiết một nền chánh pháp để cứu độ cho nhơn loại thoát ra khỏi vòng tai ách, thế mà đến nay gẫm lại chưa tròn. Cũng vì đám Lương-sanh ỷ quyền ỷ tước, tự vẽ rồng ra rắn, làm theo ý mình nào có kể Trời Đất là gì, mới khiến cho cơ Đạo chia năm xẻ bãy, cũng bởi nghiệp đời quá nặng ma lực hoành hành, khiến cho nền chánh pháp phải lu mờ, nếu không có người đạo đức chơn tu hy sinh thân danh mình để gánh lấy đại nghiệp của Thầy thì nền Đạo cũng dễ đi đến ngày mai một.
Bây giờ muốn cứu vãn lại những tình trạng đổ vỡ ta phải làm theo Văn Võ Vương ngày xưa. Văn Vương thấy Trụ tàn ác đầu tiên không hề có hành động gì mà đành chịu ngồi tù nơi Dũ Lý bãy năm để nuôi lấy chí cả và thanh đức của mình, Trụ càng tàn ác bao nhiêu thì nhân dân càng đi về với Văn Vương bấy nhiêu, phàm ở đời thuận Thiên giả tồn, nghịch Thiên giả vong, hễ chánh nghĩa ở đâu thì lòng Trời ở đó. Vì thế mà Văn Võ Vương có một lần giận mà trị an được Thiên hạ.
Sở dĩ nhà Châu thành được sự nghiệp vẻ vang như thế là cũng bởi Văn Võ Vương là bậc Hiền nhân Thánh triết đã qui tụ được bao nhiêu người Hiền-sĩ, đồng thanh tương ứng đồng khí tương cầu, cũng như hào ngũ quẻ càn, dù đã được vậy nhưng trước kia cũng nhờ có miếng đất Tây Kỳ để làm nơi dụng võ. Hôm nay chư hiền muốn chấn hưng nền Đại Đạo cũng không ngoài kế hoạch ấy.
Công việc thiết lập nền chánh pháp không phải cốt ở nhiều người hay nhiều đất, mà cốt phải cho có người hiền đức chơn tu quyết tâm vì chúng sanh, người ấy phải quên mình mà lo cho đời, lo sự nghiệp cho vạn đại.
Toàn đạo nơi Thánh thất Trung Thành đã có một cơ duyên sâu đậm với nền chánh pháp của Thầy, nên nay mới có sự gặp gỡ ở chỗ thiên thời địa lợi nhơn hòa. Thật Ta xét kỹ tinh thần đạo đức chưa có nơi nào được như nơi nầy. Bây giờ Ta vạch cho chư hiền một đường lối để xây dựng một cơ sở Thánh thất kiểu mẫu. Một Thánh thất kiểu mẫu để tượng trưng cho một địa bàn của nền chánh pháp. Tuy Thánh thất Trung Thành từ nay về phần tu tiến đã khá đấy, nhưng về phần tổ chức còn phải xây dựng rất nhiều. Về phần Đầu Họ phải cố gắng trụ định tinh thần tỏ ra mình là người hiền nhơn quân tử, luôn luôn bình tĩnh sáng suốt nhận định mọi việc để cho chức sắc chức việc làm theo, mọi tư tưởng việc làm đều cốt ở lòng thanh tịnh, việc làm mà thanh tịnh thì phước đức mới được vô lượng vô biên, con đường chánh pháp của Thầy đã rõ ràng. Ta tu hành lập công bồi đức cũng mong đến đó là cùng, nếu không đi con đường ấy thì không còn con đường nào nữa, quyết đi theo con đường ấy dù phải trải qua mọi nỗi gian lao khổ sở ta sẵn có tấm lòng thành thì sẽ được chứng ngộ hễ có nhơn thì ắt có quả, không nên trù trừ do dự làm mất cơ hội ngàn năm có một thuở. Người Đầu Họ với bốn cơ quan cũng như thân thể với tay chân phải liền lẽ mạnh lành mới mong làm nên được sự nghiệp. Ngay bây giờ Hành Chánh, Phước Thiện, Minh Tra, Phổ-Tế phải lo chỉnh đốn lại.
Về Hành Chánh công việc phải thông suốt từ trên xuống dưới, như dòng nước lưu thông không hề ngừng đọng.
Về Minh Tra bộ máy phải kiện toàn, đem tình thương sự sống và công bình chan rãi khắp mọi nơi, không một việc gì xảy ra mà minh tra không biết. Minh tra là một thứ nhựa để hàn gắn đổ bể cho ra lành, không những lành mà lại còn tốt đẹp.
Phổ Tế là tiếng nói diệu huyền của Thầy ban rưới, khác nào như giọt nước mưa xuân cho cỏ hoa được tươi tốt, mưa là món ăn của cây cỏ, ăn phải có chỗ có thời, thường luôn luôn đổi món. Bởi vậy cho nên người nhân viên Phổ Tế phải thay đổi chỗ này qua chỗ khác, không nên cố định một nơi nào. Món ăn dầu ngon nhưng ăn mãi cũng hóa ra nhàm, mà khi đã nhàm rồi thì không còn quí nữa, người Phổ Tế gieo giống ra phải hòng gặt được lúa nghĩa là phải hằng kiểm điểm việc tu học của từng đạo hữu một.
1- Đã hiểu giáo lý được những gì?
2- Có thực hành được những điều đã học chưa?
3- Trong hàng đạo đồ có người nào còn dốt nát đã tìm phương giáo hóa cho họ chưa?
Có như thế thì việc làm mới nắm được phần kết quả. Hằng tháng phải thăm viếng nhắc nhở về phương tu lẽ đạo cho người người. Phải luôn luôn thay đổi những gì mới lạ để thích hợp với sự ưa muốn của người, được như thế thì cơ đạo làm sao không tiến được. Hiện nay ta thấy còn lắm phần chênh lệch, kẻ tinh tiến thì hằng bữa đến chùa, còn người lơ là thì hằng năm hãy còn ngủ gật, bây giờ phải lo tìm cách xây dựng cho được đồng đều.
Về Phước Thiện phải thực hiện nền sơ bộ đại đồng, bắt đầu cũng cố các thiện gia phải xây dựng ở hạ tầng cơ sở không nên vì sự háo vọng theo những chương trình to lớn, việc chưa thể làm được thì nên gát lại cái mà ta có thể làm được thì phải cố gắng mà làm, làm cho kỳ được không vì việc nhỏ mà bỏ qua, cũng như công việc tế khổ trợ nghèo dù không được tiền trăm bạc nghìn, chớ việc thăm viếng đi lại an ủi cùng bày vẽ nhắc nhở sắp đặt nề nếp cho mọi người thì Phước Thiện phải nên làm cho chu chí, ta có thể tổ chức những việc như cho nhà nghèo một manh áo, người bệnh một quả cam, cũng đã thực hiện được tấm lòng làm nhơn làm thiện. Những việc ấy ta làm xong rồi, đủ điều kiện ta làm nhà tu cho kẻ xuất gia nương náu, làm trường học để dạy dỗ con em. Làm nhà thương để giúp người bệnh tật. Ôi! Mọi việc Phước Thiện phải lo phải làm, từ nhỏ đến lớn, việc gì cũng cần thiết cả, thế mà sức người có hạng, cơ đạo phải hồi thiệt cũng khó lòng mà thực hiện một Thánh thất kiểu mẫu như ý muốn được công việc bão vệ nền chánh pháp cứ theo đường lối dây chuyền mà làm, muốn được thành công tốt đẹp phải ở chỗ xây dựng tình bạn làm căn bản, bạn sao giữ trọn chữ tín, tình anh như chữ cựu vì một lời hứa mà phải chết để cho tròn, bạn sao hiểu biết nhau như Bá Nha Quản Trọng, suốt đời không hề oán trách nhau, bạn sao hết lòng xây dựng nhau như Dương Lễ Lưu Bình. Về tình bạn chư hiền cũng đã thực hiện được một phần, nhưng chỉ có ở tình đồng đạo như thường tình mà thôi, chứ so với các người trên kia thì làm sao bì kịp, nếu chưa bì kịp thì phải tập mà làm theo, không lẽ ta đã là người đồng Đạo đồng Cha, đồng một mối tinh thần chung xây chánh pháp mà lại chịu thua người thường hay sao. Xây dựng được một người bạn tốt cho đến trăm ngàn người bạn tốt thì bão sao nền chánh pháp không được trùng hưng. Phải để tinh thần cầu nguyện và cố gắng giữ thanh tịnh chờ lịnh Đức Giáo Tông.
L H bạch……. Về kỳ đàn ở Thánh thất nếu chư hiền chí thành cầu xin thì Bản Thánh y cho nhưng thấy không lợi thì hãy chờ đợi. Còn việc thâu nhận những đạo tâm thì chư hiền tự chọn sẽ có sự soi dẫn. L H bạch……. Xin một qui cũ giữa Công-truyền Tâm-truyền. Điều tu học của một người tùy theo nguyện lực mà chỉ dẫn cho, hễ tinh tấn được chừng nào càng quí, còn việc Quốc Túy thì phải quì hương sám hối tùy theo sự giác ngộ, hễ giác ngộ nhiều thì được nhẹ nhàn trong sạch, nếu ít giác ngộ thì còn vướng.
Vì phạm giới tu thuộc về phần Tâm-pháp nên cần đòi hỏi ở sự giác ngộ nhiều hơn, nhưng về phần nhơn sự tùy theo chư hiền định liệu.
Cư bạch…..việc luyện châu…….
Về phần luyện châu cũng không ngoài pháp của Đức Quan Âm đã dạy sở dĩ chưa làm được trọn là bởi nghiệp lực của mỗi người. Phải năng quì hương và tụng Kinh Cứu Khổ.
Sẽ có một kỳ đàn cho những người có đạo tâm về hàng nữ giới để nâng đỡ tinh thần cho trên đường tu học lập công.

BÀI:
Hôm nay Ta ghé lại đàn
Đôi lời Đạo lý luận bàn cùng nhau
Kể từ đây một màu tu niệm
Để cùng nhau thi chiếm quả công
Chung tay xây đắp đại đồng
Đại đồng xây đắp tâm không mới là
Phải thực hiện đồng Cha đồng Đạo
Tình kim bằng lo tạo từ đây
Mọi người chánh pháp đều xây
Thì là cơ Đạo của Thầy hanh thông
Nền chánh pháp có bông chưa quả
Chờ thời gian món lạ chung bàn
Mọi người đều phải tịnh an
Lo gì vật báu không tràn vào tâm
Sợ chưa biết giữ cầm lấy nó
Sợ trao cho rồi bỏ uổng công
Bao giờ biết ẵm biết bồng
Quí như con đỏ Thầy không tiếc gì
Thất kiểu mẫu làm đi trước đã
Tình thương như hoa lá ôm nhau
Đạo tâm bòn mót cho giàu
Quả công đầy đủ trước sau chung đường
Chi chi cũng ở tình thương
(đọc sai khó tiếp điển) Bản Thánh chào.

BÀI: 19 HẢY TIẾP LẤY CƠ DUYÊN TỐT ĐẸP
Tịnh Đường. Tý thời, ngày 23-6-Nhâm Dần
24-7-1962 - Đại Đạo 37

THI:
Nguyễn đã bao năm đến cõi trần
Tuệ tâm rõ thấu được đường chân
Minh quang chiếu diệu ai người thấu
Giáng thế phải đành chịu biến thân

Tệ-Thần chào chư Thiên sắc, chư liệt vị!
Hôm nay Tệ-Thần được phép về đây, được hân hạnh gặp gỡ chư quí vị thiệt là một dịp rất hiếm có, không gì làm cho lòng Tệ-Thần vui mừng bằng. Mời quí vị an tọa
Thiệt Tệ-Thần không ngờ mà hôm nay Thánh thất của chúng ta lại có một Ơn Phước lớn như thế này.
Giữa lúc trào lưu văn minh vật chất đương thạnh, loài người đương nhào lăn vào trong vũng lợi núi danh để rồi chết một cách rất thãm thê đau khổ để đền cái quả báo tiền khiên đã gây tạo từ bao đời bao kiếp, cái nạn chết đã đến lưng mà nào người có biết ăn năn cải hóa. Đời không ổn, Đạo cũng chẳng rõ ràng, xét kỹ lại kẻ tu hành thì nhiều, nhưng người thực hành đúng theo chánh giáo thì có được mấy, họ chỉ biết có việc ăn chay làm lành, lập công bồi đức, chứ có mấy người rõ thấu con đường Chánh Pháp Kỳ Ba là gì. Dù có đa số còn lầm lẫn mãi cứ chạy theo thanh âm sắc tướng, lo sơn phết bề ngoài, mến chuộng những sự hư huyễn của trần ai giả tạm mà xao lãng con đường tu tâm dưỡng tánh là một điều cốt yếu để phản bổn huờn nguyên. Cũng nhờ công nghiệp và ơn đức của các bậc tiền bối chúng ta đã dày công tu luyện kết tập từ lâu, nên ngày nay chúng ta mới được Thầy trao cho một khối gia tài quí báu là thừa hưởng nền chánh pháp Kỳ Ba, một nhân duyên tốt đẹp có dễ gì mà tìm được. Tệ-Thần cũng như chư hiền nơi đây phải để tâm thanh tịnh cầu nguyện với Thầy mà gìn giữ bão toàn cho kỳ được của báu đã đến tay, nếu không biết là báu mà nâng niu lấy nó thì có khi cũng mất,
mà đã mất rồi thì tìm đâu cho có lại được.
Vậy mong chư hiền phải hết lòng chí kỉnh chí thành lo bão vệ lấy nền chánh pháp, nếu ta thờ ơ bỏ qua cơ duyên tốt đẹp này, không những thân ta bị đời đau khổ mãi miết trong vòng sanh tử luân hồi mà Thất-tổ Cửu-huyền cũng khó mà được cứu. Vì sao vây? Vì ta đắc ngộ được nền chánh pháp thì ta được về cùng Thầy tức là ta đã đắc Đạo. Phàm một người tu đắc đạo thì Cửu Huyền Thất Tổ cũng được siêu thăng.
Nền chân truyền chánh pháp đã trao cho ta mà ta không gìn giữ tức ta là người con bất hiếu.
Tệ Thần không hiểu tại làm sao có người tu hành đã nhiều năm mà không hiểu con đường tu của mình sẽ ra sao. Chánh pháp của nền Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ do đâu mà có? Ta phải đi đến đâu mà được về cùng Thầy? Cứ lẩn quẩn loanh quanh trong việc quỳ hương cúng nước lập công, mà không thấy đó chỉ là bước tu hạ thừa mà thôi, dù cho công chất bằng núi mà không gặp được chơn truyền chánh pháp, thì cũng bất quá là hưởng hồng phúc kiếp sau mà thôi, chớ làm sao qui hồi cựu vị được.
Con đường tu của chúng ta cũng như người leo thang, phải leo từng nấc, nếu ta leo được một nấc rồi cứ đứng đó mãi, thì không tiến lên được mà ta phải tiến lên đến chỗ không còn nấc thang nào nữa mới đến nơi đến chốn.
Tệ-Thần mong sao toàn thể chức sắc chức việc và đạo đồ ở Thất ta trên dưới một lòng chung lo xây dựng lấy nền chánh pháp như thể một cội cây từ gốc đến nhánh lá đều được tươi tốt, nếu một nhánh nào rời ra thì không những nhánh ấy bị khô héo mà cây kia cũng không được liền kỹ thì phải bị vít.
Chúng ta sống chung nhau trong một đạo đó là nhân duyên tiền định, chứ không phải là sự ngẫu nhiên đâu. Cho nên giữa Trung Thành với Vĩnh Xuân mặc dù cách xa về địa giới chứ dòng máu tinh thần cũng vẫn đồng chảy một châu thân, mà đã một châu thân thì dù bị mất một sợi lông, trong thân cũng đều động đậy, cho nên muốn bão toàn thân thể được lành mạnh thì phải bão vệ lấy nhau, đem tình thương yêu ruột thịt mà đối xử với nhau để cho nguồn nước chánh pháp sẽ chảy khắp để rửa sạch tất cả những bợn nhơ.

BÀI:
Nền chánh pháp Kỳ Ba đã hiện.
Bước tu thì phải tiến tiến lên.
Cùng nhau xây dựng móng nền
Móng nền chánh pháp vững bền mới mong.
Ai ai cũng một lòng một dạ
Nguyện xin Thầy món lạ được trao
Bước tu đã trải công lao
Công ơn tiền bối đã trao cho mình
Chừ đây ta phải hết tình
Kẻ gìn người giữ sắt đinh một lòng.
Nếu mà giữ không xong chịu tội.
Phải đời đời sừng đội lông mang.
Chừ đây ta phải lo toan
Làm cho chánh pháp rõ ràng khắp nơi.
Cứu ta rồi cứu cho đời
Mới tròn nhiệm vụ ở nơi sứ đồ.
Đường cứu thế Đức Ngô đã vạch.
Mọi người đều tìm cách chen chưn.
Bước đi dụ dự ngập ngừng.
Thì ta phải bị sa chưng hố hầm
Ta phải biết kiếm tầm chơn lý
Chơn lý tầm huyền bí diệu tâm
Đạo mầu diệu viễn thậm thâm.
Có duyên sẽ gặp kiếm tầm đâu xa?
Của kia đã đến nhà rồi đó.
Lo giữ gìn chớ bỏ mất đi.
Mất đi phải bị khốn nguy.
Thân mình bị bỏ có gì mà mong
Tệ sĩ đã hết lòng bày tỏ
Chư Thiên Ân gắn bó nghe lời.
Để mà được hưởng muôn đời
Gia tài quý báu của Trời đã cho.

Chư hiền thành tâm đón Đức Quan Thánh lâm đàn.
Tệ Thần chào chư hiền.
TIẾP ĐIỂN:

Quan hà rảo bước lại đàn trung.
Thánh lịnh truyền ban để rõ cùng.
Đế Đạo cho ai gìn giữ lấy.
Quân ân đã đến để người dùng.

Lão chào chư Thiên Ân phận sự nội đàn, giờ nầy Lão đến đây để lời khuyên nhủ chư hiền về công việc xây dựng nền Trung Hưng Chánh Pháp.
Nền Trung Hưng giáo pháp của Thầy trải bao năm đã bị tay phàm canh cải hầu như thất lạc chơn truyền, nơi đây có thiện duyên cùng Đại Đạo đã bít từ bao nhiêu năm của thời quá khứ mà ngày nay mới được một ân phước của Chí Tôn ban rưới, nền chánh pháp ở đâu quỉ vương cũng đến đó, đến để giành giựt cho được mới thôi, nếu kẻ nào thiếu sự sáng suốt bình tĩnh thì sẽ bị chúng lừa phỉnh đủ cách để theo với chúng nó, khi đã theo với nó rồi thì phải chịu sống với nó mà đời đời khó mong ngày thoát ra cho khỏi. Bây giờ chư hiền nơi đây phải chung tâm chung lực làm cho cơ đạo được mạnh lành.
Nền chánh pháp có được mạnh lành thì cơ cứu chuộc mới mong thực hiện được.
Chừ đây ai là người chịu hy sinh nhẫn-nhục đứng ra gánh vác công việc xây dựng nền chánh pháp? Con người ấy phải thế nào? Không vị kỷ vị thân, không tự kiêu tự phụ, được việc không khoe khoang, mất việc không chán nản, bình tĩnh trước mọi sự khó khăn, người ấy phải là người trượng phu mà Mạnh Tử đã nói: ở vị chính trong thiên hạ, giàu sang không nhiễm, nghèo hèn không thay, dù cho gặp cảnh giáo gươm đe dọa cũng không sợ giữ gìn đạo đức đến cùng. Có được người như thế mới dẫn dắt nhơn sinh tiến bước trên con đường chánh pháp khỏi lầm lạc được.
Ôi sự nghiệp quá to lớn mà sức người thì nhỏ bé, nếu không có sự chỉ dẫn của thiêng liêng thì cũng khó ngày làm xong cho được. Điều yếu tố của sự thành công là cốt ở nơi lòng chí thành chí tín, nếu việc có khó đến đâu mà ta có đủ sự thành tín thì cũng dễ đến ngày thành công kết quả.
Đã có người trượng phu rồi mà không có bạn quân tử thì cũng khó mà thành công tốt đẹp. Người quân tử phải thế nào? Người quân tử tánh tình phải như nước. Nước không từ chỗ nào mà không chảy đến, nghĩa là người quân tử thường hay gần gũi những kẻ tội lỗi để hóa độ họ, đem tình thương yêu chan rưới cho cả mọi người, không hẹp hòi câu nệ, biết tùy thời xử trung, bình tĩnh sáng suốt trên việc xử sự tiếp vật, phân biệt chánh tà.
Ngày xưa cũng việc làm giúp vua giúp nước mà Khương Thượng công nghiệp được rõ ràng muôn đời còn ca tụng, vì Khương Thượng sáng suốt biết được Văn Vương là Thánh, bỏ Trụ về câu ở sông Vị mà cầu thời, thời đến giúp Châu dựng nên Vương nghiệp. Thái sư Văn Trọng cũng lòng trung lo vua giúp nước,
vì thiếu sự sáng suốt không thức thời, kết quả thân bị chết, sự nghiệp cũng chẳng là bao, Bá Di Thúc Tề cũng vì trung với vua nhưng không nghĩ đến việc cứu dân cứu nước, nếu ai cũng như Di, Tề thì làm sao bình trị được thiên hạ.
Bây giờ trong Đạo cũng có người như Khương Thượng, Văn Trọng, Di Tề nếu chư hiền không suy xét thì việc làm của mình có khi công nhiều mà quả ít. Cũng có người lòng còn phân vân chưa thấy được việc làm, nên rồi đây sự thành công kết quả như thế nào? Sao không chịu gia công nghiên cứu nền chánh pháp của Thầy ở đâu? Con đường tu học đã đến chỗ nào là cùng tận?
Dù ta có làm nên sự nghiệp giúp Đạo giúp đời to lớn mấy chăng nữa mà không gặp được chánh pháp cũng là công Dã Tràng xe cát mà thôi. Khi ta đã biết được con đường chánh pháp rồi, dù cho thân danh sự nghiệp ở thế gian nầy bị mất đi, ta cũng vui sướng là đã đắc ngộ con đường về với Thầy, thì có chi đâu mà lo ngại, vì tất cả hữu tướng đều cũng là giả dối.
Về công việc xây dựng Đạo, người Thiên Ân cũng như người chèo thuyền. Người thủy thủ phải biết coi Trời mà đề phòng những cơn sóng to gió lớn, khúc cạn chỗ ghềnh. Chứ cứ một mạch lấy sức mạnh mà chống chèo để cho thuyền phải sa vào lối hiểm không những thuyền bị vỡ mà hành khách cũng phải tiêu vong, thì lỗi ấy đền sao cho xứng.
Vì đồng yếu điển không tiếp được hết Thánh ý chờ kỳ đàn dạy cho nữ phái sẽ nói thêm.
Thôi Lão chào, ban ơn chung cho chư hiền. Lão thăng.

BÀI: 20 LÒNG KHÔNG THỐI CHUYỂN Ý TÌNH LẶNG YÊN.
Tịnh Đường. Tý thời, ngày 8-7-Nhâm Dần.
7-8-1962 - Đại Đạo 37

THI:
Đại lượng bao dung khắp mọi loài
Giác tha lòng phải được thường soi
Chơn nguơn chiều sớm lo xây đắp
Tiên Phật Từ bi trỗi tiếng còi.

Chào Chư Hiền Đệ,
Giờ này Bản-chơn ghé về để lời nhủ khuyên chư hiền đệ trên bước đường tu hành.
Mình là kẻ đi trước bước đầu, một cử động nào cũng nhớ đó là quan hệ. Chẳng những sơ thất phần mình mà bao nhiêu bạn tác đồng qui đều chịu sai lầm, khi trở lại lấy làm ngăn ngại. Mời các đệ ngồi.

BÀI:
Trên đường tầm Đạo dễ chi
Trải bao gian khổ hiểm nguy lắm mà
Nhớ câu tự giác giác tha
Đừng nên dễ dãi lầm ma dẫn đường
Tiền đồ sứ mạng đảm đương
Con đường Hướng Đạo tính lường cho minh
Sống trong hoàn cảnh bất bình
Một thân không dễ thuận tình cả đôi
Cơ duyên không lẽ buông trôi
Bên Thầy bên bạn hai ngôi cũng đồng
Làm sao giáo pháp khai thông
Ăn thua ở tại chỗ lòng tịch nhiên
Đường tu hôm sớm giữ kiền
Quyết toan đoạn sạch não phiền vô minh
Mình lo giải thoát phần mình
Lòng không thối chuyển ý tình lặng yên
Lặng rồi mới có diệu huyền
Yên rồi mới thấy Pháp Quyền oai nghi
Khuyên nhau đồng sức tu trì
Cầu thành quả Đạo tiếp kỳ hồng ân
Không tu sao thấy pháp Thần
Không thành sao được lãnh phần Trung Hưng?
Một khuyên muôn sự đều ngưng
Cho lòng thanh tịnh thối dừng bước mê
Hai khuyên giữ trọn lời thề
Minh tâm kiến tánh lo bề giáo dân
Ba khuyên chánh kỷ hóa nhân
Làm gương dẫn Đạo Duy tân hội này
Bốn khuyên ghi nhớ lời Thầy
Ở đi làm nghĩ lòng đầy vô tư
Năm khuyên giữ chiếc thuyền từ
Rước đưa đừng dạ ngần ngừ thối tâm
Sáu khuyên trong bạn tri âm
Trước sau sau trước không lầm không nghi
Bãy khuyên phất ngọn đạo-kỳ
Nên cao chánh pháp Vô Vi cứu đời
Tám khuyên phải vị nhằm thời
Bắt cầu qua lại cho người giao thông
Chín khuyên có một chữ đồng
Chia đồng cho bạn cảm thông nỗi lòng
Mười khuyên các đệ thành công
Chiết trung đừng để sắc không loạn thần

Nói đến hai chữ sắc, không, thì cần có một kỳ đàn giáo pháp lý giải. Nay Bản-chơn tạm cho các đệ biết Đạo có Thái Cực và âm dương. Âm dương là cơ động tịnh, một động một tịnh làm theo chốt cơ mầu nhiệm, thì các đệ muốn thành công không nên chấp động chấp tịnh, chấp không, chấp sắc.
Xưa Đức Thế Tôn xuất gia tầm Đạo, trải qua học hỏi nhiều thầy song thầy nào cũng thiên kiến một bên không, một bên sắc. Nên người không thỏa mãn bèn đến một cội cây tịch mịch để ngồi mà tầm Đạo. Lúc bấy giờ Đức Ngài làm gì? Tu pháp chi? Chắc các đệ cũng hiểu Ngài bấy giờ ngồi tu lòng cũng còn sống trong không hay sắc. Nên muốn thành Đạo chánh đẳng chánh giác thì đầu tiên phải lấy sự yên lặng làm chỗ trụ. Yên lặng mãi sao? Đâu phải dùng một mặt mà thấy được Đạo, yên lặng là tịch tịnh, tịch tịnh cần có quán chiếu. Quán chiếu để tìm cái nguyên nhân, soi lại bản nguyên mà diệt phàm dưỡng Thánh.
Tóm lại cần đi trên con đường lập pháp thành Đạo. Là cốt làm sao cho lòng yên lặng, yên lặng không một vật nào bên ngoài khiến cho nó móng động, thì chừng ấy hạ thủ công phu quán chiếu mà mở các quan năng để thành Đạo.

Luyện lòng chiều sớm được không không
Danh lợi thị phi chẳng bận lòng
Quay ngược bánh xe soi Bản Giác
Thần nương theo khí trước sau thông.

Bây giờ đây có hai việc phải làm:
Một là phần riêng của mỗi người, người nào cũng đặt lòng thanh tịnh mà an trụ vào nơi sứ mạng Quyền Pháp, nghĩa là phải làm sao cho xứng đáng con người mà lâu nay ai cũng biết là người Hướng Đạo. Người Hướng Đạo nó quan hệ ở chỗ tự giác giác tha, thì ngay bây giờ cầu tu sao cho được minh tâm kiến tánh, khi đã thành công chắc chắn sẽ nói cho mọi người để được cùng về một lối chứng lấy quả Đạo vô sanh.
Hai là hiện nay các chi phái đạo, cũng đồng trong sự thử thách, những đạo tâm sống trong tình cảnh ấy lòng họ luôn luôn nghĩ đến một tương lai cho nhơn loại cho giáo đồ, nên họ đã đặt lòng trong sự cứu dựng bằng cách này hay lối khác. Lòng ấy với lòng các đệ đây tuy chưa gặp mặt bắt tay chớ con đường dựng đạo cứu đời đều cùng chung một mục đích như nhau.
Song le, Hội Thánh nơi các đệ đây, từ khi các đệ xuất thân hành đạo đều sống trong tình đồng đạo như cá với nước, thì không một lý do nào ngăn chia đôi được, song cũng khó phần dính liền sớm được, mà tách rời ra để rảnh rang lo tu học thì sau này phần xây dựng lại bị khó khăn, nên cứ thẳng thẳng dùn dùn, không dứt không không mọi việc sẽ kết quả theo ý muốn, các đệ hiểu chớ.

Kiến cơ nhi tác thuận thừa Thiên
Đồng đẳng đồng tâm thị lưỡng biên
Vô hữu tác thành chơn giáo pháp
Pháp hành bất thối Đạo qui nguyên.
Tùy theo hội nghị mà làm
Làm cho Thầy bạn Bắc Nam một đường
Giữ còn sự sống tình thương
Để chờ cơ hội phô trương hội này
Các Hiền gắng bước từ đây
Mình nên thì cũng vui vầy khắp nơi
Lòng tu cho sạch bợn đời
Ngày mai Bản Giác đến mời lên Tiên
Công phu giữ được thường xuyên
Lâu ngày mới thấy hống duyên giao hòa
Trong thân tứ tổ qui gia
Ngoài thân bốn biển người ta đại đồng
Trong thân Thần khí giao thông
Ngoài thân bá tánh hiệp tông khó gì
Trong thân thanh tịnh vô vi
Ngoài thân nhơn loại gặp kỳ hồng ân
Trong thân có nhị xác thân
Ngoài thân quốc độ tinh thần phương cương
Các hiền tu chứng thuần dương
Thì trong thiên hạ thái bường thảnh thơi
Giả nhau ta lại cung Trời
Các hiền gắng trọn bước đời lo tu.
(Thăng)

Trở Lại Mục Lục - Tập Kế Tiếp