CAO-ÐÀI TIÊN-ÔNG, Thầy mừng các con. Thầy tái bút, Thầy dạy tiếp về "ÐẠI-ÐẠO TÂM-TRUYỀN".
Từ cổ chí kim, chư Phật, Thánh, Tiên cũng phải dùng cơ bí-truyền tâm-pháp mà tu-tánh luyện-mạng mới mong siêu phàm nhập Thánh.
Loài người tánh linh hơn vật, thọ bẩm khí Tiên-Thiên mà thành hình. Bỡi vậy mới kêu rằng "Nhơn". Chữ NHƠN là gì?
Chữ Nhơn ( ) có ẩn cái cơ huyền bí Ðạo mầu, vì chữ Nhơn phết một phết bên tả là "chánh dương", bên hữu là "chơn âm". Âm dương lộn lạo, bởi con người có động có tịnh, nửa trược nửa thanh. Người mà trực giác, mẫn huệ sớm biết tầm phương tu luyện, biện trược phân thanh thì được nhẹ nhàng sáng suốt. Chữ TU là gì?
Tu là bồi bổ tinh, khí, thần cho đầy đủ, đức tánh cho hoàn toàn, bỏ nhơn dục tầm đường Thiên-lý thuận mạng, giữ thanh tịnh, ôn hòa, chỗ nào sứt mẽ, hư hao thì tô bồi cho đầy đủ. Chữ LUYỆN là gì?
Luyện là trau giồi cho sáng suốt hoàn toàn, giũa mài, rèn đúc cho trơn tru khéo léo.
Tu mà không Luyện thì chẳng khác chi một cục sắt không rèn, làm sao thành một món khí giới. Người tu cũng thế.
Muốn cho huệ mạng trọn đầy, sáng suốt thì cần phải phanh-luyện, mài, giũa ngày đêm cho thành kim-thân Phật tử. Ấy là phương pháp tu luyện.
Các con khá biết rằng Thầy hằng nói: Thầy là các con, các con tức là Thầy. Có Thầy mới có các con, mà có các con rồi mới có chư Tiên, Phật, Thánh, Thần, thì người là "tiểu Thiên Ðịa". Ðiểm linh-quang nào muốn tạo Phật tác Tiên cũng phải đầu thai vào thế giới hữu hình vật chất. Dầu cho một vị Ðại-La Thiên-Ðế giáng trần đây không tu luyện cũng khó mong trở lại. Ðiểm Linh-Quang là gì?
Là một cái yến sáng mà thôi. Thái-Cực là một "khối Ðại Linh-Quang" chia ra, ban cho mọi người một điểm "tiểu Linh-Quang", khi đầu thai làm người. Ðến chết điểm linh-quang ấy quày về hiệp nhứt với "Ðại Linh-Quang".
Các con có rõ hai chữ: Thiêng-Liêng chăng? Thiêng-Liêng là nối tiếp theo. Hễ kẻ nào tu đắc Ðạo cũng phải chịu dưới luật riêng cơ pháp.
Trời ban cho mỗi người một điểm linh-quang (nguơn-thần). Ðiểm linh-quang ấy phải đầu thai xuống thế-giới hữu hình vật chất này, mượn xác phàm tu luyện mới thành Tiên đắc Phật. Nhờ có cái xác phàm nầy mới thành Ðạo mà tạo Phật tác Tiên, tiêu diêu cảnh lạc. Tại sao vậy?
Tại tuy có nguơn-thần mà không có ngươn tinh, nguơn khí thì làm sao tạo thành nhị xác thân. Nguơn-thần là dương, nguơn-khí là âm. Ðạo phải có âm dương mới sản xuất anh nhi tạo thành xá lợi.
Mượn cái xác phàm này mà lấy nguơn-tinh: khí, huyết, rồi luyện nguơn-tinh cho thành nguơn-khí thì tính Hậu Thiên trở lại tính Tiên-Thiên.
Luyện nguơn-khí là nuôi lấy nguơn-thần cho sáng suốt. Dầu cho vị Phật, Tiên nào cũng phải chịu đầu thai vào thế giới vật chất luyện cho đắc thành thánh thai Phật tử mới về ở thế giới hư linh, chớ đừng nói trong hàng Phật, Tiên đắc Ðạo mà không tu luyện theo pháp này thì làm sao thành chánh quả!
Phép luyện đơn chẳng chi lạ. Hễ muốn tạo thành Thánh thai tất phải dụng công phu nghịch chuyển pháp-luân thì thành Thánh, còn thuận hành nhơn dục là vi phàm.
Thăng.