Ðứng làm người phải có đạo, nếu không đạo khó đặng làm người, vả lại người có học đạo rồi, mà chưa rõ lý tâm-pháp Tam-Giáo, tu chưa thấy ấn-chứng ứng nghiệm theo kinh sách, thì phải tầm chánh đạo học cho thấu đáo, kẻo để uổng công một kiếp tu niệm xưng là có đạo mà không thấy chắc sự thành của Tiên, Phật;
chớ đừng chấp cố rằng mình đã có đạo rồi thì thiệt hại cho mình muôn kiếp.
Như Ðức Thích-Ca khi mới ra tìm đạo gặp hai thầy trước khi luyện Đạo, cũng chưa đắc chánh đạo, sau gặp Nhiên-Ðăng mới ngộ chơn-truyền.(với danh xưng A-Tư-Đà-Tiên khẩu khẩu tâm truyền và hành trì đúng chánh pháp mới đắc Đạo.
Hiên-Viên Huỳnh-Ðế tầm bảy mươi hai (72) thầy chưa nhầm chánh lý,
sau tìm đặng Quảng-Thành-Tử nơi Khống-Ðộng-Sơn mới rõ bí-pháp tu-hành.
Khổng-Phu-Tử qua nước Trần gặp Hạng-Thác chỉ truyền nhứt quán sau thành Chí-Thánh.
Ðạt-Ma Tổ-Sư vãng qua Ðông-Ðộ gặp Lưu-Lão-Tổ học bí-pháp thượng-thừa còn phải cải tăng qua đạo.
Còn Ðạo-Quang là người tu trì, sau gặp ông Tử-Dương Chơn-Nhơn còn bỏ sự tụng niệm mà hành chánh lý.
Huống chi chúng ta đây gọi rằng mình có đạo chánh rồi cứ nê cố của mình là phải, không học thêm thì thiệt hại cho mình, uổng một kiếp tu-hành không đắc quả.