ĐẠI TỪ PHỤ

DẠY PHỤC NGUYÊN CHỈNH ĐỐN ĐẠO NAM BANG

THI

Ngọc chùi mới sáng để đời sau,

Hoàng Phụ khai cơ pháp lý trao.

Thượng khiếu Nê huờn qui ngũ khí,

Đế huyền diệu hiệp bổn thanh cao.

Thầy hỷ Phục Nguyên con! Theo lệ thông thường hôm nay Thầy tiếp đàn.
 Này Phục Nguyên con!
Thầy tiếp đàn ban hồng ân cho con từ nãy giờ đó!
P.N: Con kỉnh đội ơn Thầy.
THẦY:Thầy đã tiếp bao nhiêu đàn,
giảng con đường chơn lý cùng đạo mạch lưu truyền trong thế gian,
Phục Nguyên đã tiếp thâu hết tất cả những gì Thầy giảng dạy hay chưa?
P.N:Kính bạch Thầy! Con đã tiếp thâu và quán triệt được những tinh hoa của Thầy đã dạy.
THẦY:Vì Thầy thấy cận kề cơ chuyển không còn bao lâu nữa, nhưng trong những giờ phút tàn chung cuộc, cơ thiên vận chuyển ắt có nhiều tai hại cho sanh linh; thế nên Thầy đã nhọc lòng xuống điển khuyến nhủ vào đường Đạo đức để lo tu trì, nhưng Thầy xét thấy các con vẫn chưa tỏ ngộ đường Đạo đức, cũng chưa biết sâu xa về nguồn chơn lý của Thầy giảng dạy, phải không Phục Nguyên con?

P.N: Kính bạch Thầy đúng như vậy!

THẦY:Thế cho nên, Thầy phải dùng oai năng mà ra cơ sát phạt,

nhưng rồi thấy sát phạt cũng chưa có mấy người hồi tâm tùng thiện đâu Phục Nguyên con!

BÀI

Thầy thương giáng hạ trần miền,

Xoay cơ chuyển pháp diệu huyền kỳ tam.

Thương nhân sinh lạc đàng rẽ lối,

Chơn hồn mê gây tội chất đầy,

Cơ thiên đang chuyển hằng xoay,

Tai đồ nạn ách nghiệt cay đoạ đày!

Rồi ôn dịch dài dài chết đống,

Thêm thiên tai chớp động đều Trời!

Thương con trần thế bơ vơ,

Nên Thầy giáng điển đồ thơ răn truyền.

Này con hỡi! Phục Nguyên hành đạo!

Lấy tình thương dìu bảo quày đoàn,

Cứu người trong cuộc mê man,

Lấy lời chơn lý chế chan hành trì.

Tuỳ căn cơ hòa qui hiệp mối;

Tuỳ nhân duyên mở trói oan khiên!

Thấy đời chẳng đặng làm hiền,

Nên Thầy phải chịu Càn kiền xoay quanh!

Trần say đắm bao lần đồ thán!

Nguồn Đạo đức phỉ báng bao lời,

Nên Thầy động mối Cha Trời,

Đem cơ huyền diệu ra lời giảng khai.

Chiếu thiên điển Cao Đài Thượng Đế;

Tạo hóa sanh nghi lễ đủ đầy.

Cho đời tận hiểu đạo khai,

Ngũ chi hiệp nhứt hôm mai đạo thành.

Qui Tam giáo diệu thanh lý hợp,

Thấy lòng người nơm nớp sợ lo,

Nên Thầy tạo sẵn chiếc đò,

Thuyền từ Bát Nhã một pho lý huyền.

HỰU

Lý huyền tỏ rõ cứu trần gian,

Đoạt máy siêu vi hiệp Nhãn Tàng.

Khai khiếu căn lành gồm nhứt bổn,

“Phục Nguyên Chỉnh Đốn Đạo Nam Bang”.

Này Phục Nguyên con!

P.N: Con kỉnh Thầy dạy!

THẦY:

BÀI

Thầy đến đây tàn cơ chung cuộc,

Khuyến con lành hãy vượt bươn lên.

Khai nguồn “Thánh Đức” lập nền,

Xoay cơ “Qui Nhứt” chớ quên điều này!

Thương các trẻ còn ngây còn dại,

Đắm tình đời chuốc phải tội dầy.

Nên Thầy chuyển pháp lưu xoay,

Trở bầu khí nhựt tâm khai đạo tròn.

PHÚ

Này Phục Nguyên! Lời chơn gìn bổn,

Vững tấc lòng chỉnh đốn nguyên nhân.

Tàn cơ cuộc nhiệm lấy lụy trần!

Con phải rán gìn thân xác thể,

Thầy biết con tâm không câu nệ,

Rán dặt dè mưu kế ma vương.

Thầy hiểu con thiết thạch tâm trường,

Khuyên bao lời trọn hương chơn lý.

Thầy cho biết Đạo khai Bính Tý,

Thì con rán thác chỉ đầu đề. 

Tàn niên cuộc cơ đến cận kề,

Ngọ khắc rốt não nề lắm đấy! 

Con phải rán giữ gìn bươn chải,

Kẻo không thôi mắc phải tai ương!

Giữ vững cho một mối kỷ cương,

Xây cơ Đạo toàn dương chi bửu. 

Khai Nê huờn điểm linh kết tựu, 

Hiệp khí Trời đầy đủ linh năng,

Con phải rán hôm sớm ân cần,

Lời giáo hóa chí chân dạy rõ,

Tự tâm con phải cho điều độ,

Thấu triệt lý giác ngộ đạo mầu.

Không bê trể chẳng có bao lâu,

Thì Đạo Thầy xoay bầu phô diễn.

Con hãy rán ngày đêm tiến triển,

Tịnh nơi lòng rút điển linh quang.

Nhập Huỳnh Đình khai khiếu Nhãn Tàng.

Nguồn chơn lý tri phăng mọi lẽ.

HỰU

Mọi lẽ siêu nhiên định cửu trùng,

Thầy Khai bí khuyết Đấng Huyền Khung. 

Giảng lời tinh túy con tường hãn,

Tùy cảnh, tùy cơ để liệu dùng!

HỰU

Liệu dùng độ kẻ mê man, 

Phục Nguyên con rán chế chan điều hoà!

Thầy cho biết âm tà trổi dậy,

Con giữ gìn lấy đấy làm gương,

Độ đời gánh nghiệp đoạn trường;

Cứu người ắt phải vấn vương quả nhồi!

Nhưng bù lại Thầy bồi điển lực,

Để con hành dốc sức tận tâm.

Con ơi! Kế cận cuối năm,

Giữ gìn cho kỹ canh thâm ngày dài.

Thầy tạo hóa hoằng khai diệu điển;

Sanh hoá ra chuyển biến muôn loài,

Sơn xuyên hồ hải trần ai,

Bao la tinh tú đêm dài ngày run!

Sông với biển hấp cùng diệu khí,

Hoà muôn loài tinh túy tiến lên,

Aân sâu nghĩa nặng đáp đền,

Là tu quày quả phải quên tình đời!

Nay Thầy khuyến mấy lời giảng dạy,

Con có ghi thì hãy nói ra,

Hiệp phăng diệu pháp chan hòa,

Tình thương ban rải cùng Cha linh hồn.

Này Phục Nguyên! Hôm nay Thầy giảng tổng quát cho con hiểu rõ trách nhiệm của mình.

Chiều nay Thầy sẽ giảng tiếp trước khi vào chi tiết.Phục Nguyên con có điều chi hỏi về đạo sự Thầy sẽ dạy thêm.

P.N: Con kính Thầy!

BÀI

Kỉnh Đại Từ hồng ân chiếu hoá,

Con Phục Nguyên mô tả đạo huyền.

Để mà phổ độ trần duyên,

Ai người tỉnh lại chú chuyên tu trì.

Con đại nguyện ra đi cứu khổ,

Đem chơn truyền dìu độ cùng nhau.

Nhìn chung tất cả đồng bào, 

Quay về một mối mà trau lý mầu,

Xin Đại Từ minh châu chiếu diệu,

Trợ lực con thoát khiếu linh tri,

Để mà cứu khổ mạt kỳ,

Xiển dương “Chơn Pháp Vô Vi” của Thầy.

Tùy nhơn duyên hoằng khai hợp lại,

Chọn đức hiền châu tải dựng gầy,

Pháp luân thường chuyển năng xoay,

Rải nguồn thiên điển của Thầy bố ban.

Thấu mọi lẽ Nhãn Tàng nghiệm lý,

Tâm Hư Vô trực chỉ bổn nguyên.

Rạng danh Đại Đạo chơn truyền,

Hoằng khai phổ hoá thâm uyên kỳ này.

Con xin Thầy chuyển xoay điển tỏa,

Trợ căn lành phụng họa cùng nhau.

Hòa chung cứu khổ đồng bào,

Tuỳ duyên hóa độ làm sao phận tròn!

Riêng phần con lê chơn khắp cả;

Hạnh ta bà giục giã nguyên nhân,

Khuyên người tu luyện tỉnh thần,

Đại đồng bác ái không phân nhân loài.

Cơ qui nhứt xiển khai Đạo cả,

Hiệp chánh tông phổ hoá thiện lương.

Hoà chung nối nhịp một đường,

Hoằng khai Đại Đạo kỷ cương của Thầy.

Con xin Thầy dạy tiếp.

THẦY:

BÀI
Thầy y chấp lời hay con trẻ,

Chuyển nguyên nhân bao kẻ lạc lầm!

Đến con tìm lý diệu thâm,

Giảng nguồn Tinh Khí Thần trong điều hoà.

Rồi sẽ có bá gia đến gặp,

Phủi bợn trần huân tập si mê,

Quay về đạo mật đề huề,

Tâm trung khai khiếu nhàn quê cửu trùng.

Thầy mong con tận cùng chí Đạo,

Hạnh thế thiên tần tảo đêm ngày.

Nghe lời văng vẳng bên tai,

Chớ đừng xóa nhạt mờ phai lời vàng!

Độ bao kẻ còn đang khổ sở,

Sống tình đời trắc trở nhơn tâm! 

Con nay dựng mối diệu thâm,

Thầy khai trợ điển nguồn ân cứu đời;

Niệm danh hiệu Cha Trời Thượng Đế,

Rút quyền năng lưu để Nê Cung,

Khai thông nguồn lý tương phùng.

Ra đi cứu khổ lời dùng diệu ngôn.

Con phải rán bảo tồn tam bửu,

Hạnh dịu đời đầy đủ thiên lương.

Hạ miønh phổ hoá muôn phương,

Tình thương làm gốc lo bươn độ đời!

Nhập tham thiền để khơi đạo pháp,

Định an lòng thâu đạt huyền cơ,

Tứ thời đầy đủ ngày giờ,

Rút vào sinh khí chớ lờ nghe con!

Thầy thương trẻ vì còn xác thể,

Bao gian nan cận kề bên tai.

Nhưng con chí một hoằng khai,

Thầy luôn tá trợ đêm ngày đó con.

THI

Phục Nguyên tận lực Đạo hoằng khai,

Giáo hoá nguyên nhân ức nghiệp đầy,

Tỏ rõ nguồn ân siêu diệu điển,

Quyền năng cứu thế mạt kỳ khai!

Chu kỳ đạo pháp triển khai,

Xoay cơ chuyển mối Cao Đài hoằng dương.

Này Phục Nguyên con đường cứu thế!

Phải bền tâm há nệ thân phàm,

Mùi danh phú quí chớ ham,

Món mồi vật chất nhở nham chẳng dùng!

Phải tịnh lòng Huyền Khung tá trợ,

Lập hạnh ngoài sáng tợ bạch quang.

Đứng đi ăn nói nhẹ nhàng.

Dìu người đau khổ hoang mang sự tình!

Lấy chơn lý viên minh quảng đại,

Giảng lời chơn canh cải tháo tơ,

Hạnh trong con chớ lu mờ,

Thiền tâm nhập định đồ thơ chánh truyền.

Vũ Trụ Quan Đồ Thơ Sáng tỏ,

Nhơn Sinh Quang phải ngộ lãm thông,

Đạo mầu vi tế cạn dòng,

Con điều thông suốt hương nồng cứu tai!

Vạn Vật Quan muôn loài chan chứa,

Dụng bác ái mở cửa tung ra,

Đều là con của một Cha.

Chớ phân biệt sắc không hoà đặng đâu!

Vì hình thức chấp câu phải khổ,

Trên phương diện tế độ nhơn loài,

Con đừng có để một mai;

Thông thiên lãm địa nhơn tài phải tri!…

Thầy dạy con những khi thiếu sót,

Rán giữ gìn qua đợt kỳ này.

Bấy lời thâu nhập chớ sai,

Thăng đàn Thầy giáng chiều nay tiếp nhiều.
Thôi Thầy thăng đàn, từ nãy chí giờ con đã hiểu rõ hết không?
P.N: Kính bạch Thầy con đã hiểu rõ hết!

THẦY: Chiều nay Thầy sẽ giảng thêm về nhơn sinh quan vũ trụ quan và vạn vật quan,phải không Phục Nguyên con?
Thôi Thầy thăng.

Tiếp Dậu thời
THẦY DẠY VŨ TRỤ QUAN
THI
Nam Bang mở hội buổi tàn cơ ,

Phương thức người tu đúng giấc giờ.

Giáo hoá nguyên nhân thành sự thật,

Chủ trì tiếp điển chớ thờ ơ.

Hôm nay Thầy với danh hiệu: “ Nam Phương Giáo Chủ” để sáng khai nền Đạo “Cao Đài Vô Vi”, Thầy tá danh là “Cao Đài Tiên Ông” đó Phục Nguyên con ! Vì kỳ tam mạt pháp tàn cơ chung cuộc, Thầy xoay chuyển cho các con nguyên nhân gom về một mối chỉ duy nhứt mà thôi, không còn phân phe sắc phái, cũng chẳng còn môn tông hoặc thủ cho riêng cá nhân mình, đó Phục Nguyên con!

Xưa kia “Nhứt Bổn Tán Vạn Thù” nay phải nghịch lại :”Vạn Thù Qui Nhứt Bổn “ đó Phục Nguyên con! Con cũng đừng trách vì sao có Tôn giáo, phải không ? Vì do Tôn giáo mà từ một tán vạn thù ra, đó là theo từng lớp từng cuộc sống của trần gian tiến hóa đó Phục Nguyên ! Cho nên hôm nay Thầy qui cơ chỉ có một mà thôi, không cho tán vạn thù nữa.
Đó cũng là lý thuyết của “Vũ Trụ Quan” mà Phục Nguyên con phải nắm rõ !
P.N. Bạch Thầy con vâng !

THẦY :

BÀI :

Đây Thầy giảng đi vào vũ trụ,

Con hành y đầy đủ chơn truyền;

Núi sông tinh tú sơn xuyên,

Do Thầy sắp đặt trần miền sáng khai

Thầy tạo hóa an bài tất cả,

Đặt để ra biển cả sông hồ

Trên Trời Nhựt Nguyệt điểm tô

Ngôi sao lấp lánh nhấp nhô hằng hà.

Thuở đầu tiên là Cha tinh khí,

Do âm dương là nhị khí sanh

Tạo ra tứ tượng ngũ hành,

Là do hấp lực tương sanh khí huyền

Từ một điểm đầu tiên đã có,

Tán vạn thù sau đó bày phân

Có Trời có đất có dân

Aáy là nguyên bổn sống phần thiên nhiên.

Thầy là Đấng chủ quyền tất cả,

Sự sống chết Thầy đã nắm rồi;

Aáy là nhứt bổn một ngôi

Nhựt tinh soi sáng muôn loài biến thiên

Đã có ngày ắt thêm đen tối,

Nguyệt biến ra nhấp nhố đêm rằm

Muôn vì sao mọc Trời giăng

Gió mưa từ đấy theo phần luật Cha.

Trong bốn mùa phân qua khí tiết,

Nóng với lạnh hàn nhiệt ôn hòa,

Biển đầy sóng cuộn nhấp nha

Sanh ra sông nước hồ qua đủ đầy

Này Phục Nguyên Thầy khai chơn lý,

Để lãm thông từ “Khí Hư Vô”

Hóa hoằng tạo vật tìm mò,

Độ đời thông suốt tìm cho linh hồn.

Trong bát tiết càn khôn biến chuyển,

Rồi sanh ra sương tuyết lạnh lùng!

Phục Nguyên con hãy tận cùng.

Vũ trụ nguyên lý Huyền Khung phơi bày.

Trong muôn vật các loài sanh trưởng,

Đều hấp khí từ thượng tầng lên

Cho nên ảnh hưởng kế bên,

Biết nóng biết lạnh xây nền thiêng liêng.

Biết mát mẻ hương miền dương thế,

Đều sống chung Thượng Đế khí huyền

Lung linh ánh sáng khôn kiền,

Bóng lay Nhựt Nguyệt mà khiên vạn loài

Không mặt Trời tối cay sầm uất,

Không mặt Trăng hút nước biển ra;

Làm sao chứa đựng tinh ba,

Ngày tàn tháng lụn năm qua đều đều

Do ảnh hưởng ba điều sau đấy :

Nhựt Nguyệt Tinh phải lấy đầu đề

Con thông suốt lẽ giải mê

Sanh từ nguồn gốc quay về “Hư Vô”

Phục Nguyên con đã rõ về vũ trụ quan hay không ?

THẦY :

Trong thân người ở nơi vũ trụ,

Thượng trung hạ đầy đủ linh huyền

Nếu mà ngũ tạng đứng yên

Đó là đã chết khó liền thở ra.

Aáy tinh khí thần hòa vào qui nối,

Vòng chuyển luân căn cội phơi bày

Vũ trụ hô hấp ngày ngày

Theo dòng tinh tú há sai định kỳ.

Đó Phục Nguyên !
Thế cho nên, con tu lấy vũ trụ quan làm đầu đề hấp hô theo khí tiết mà đối chiếu trong thân thể con người.
Nếu không đúng nhịp với châu kỳ của Tạo Hóa thì sự tu cũng không tinh tiến được,
phải không ?
P.N. Kính bạch Thầy đúng như vậy !
THẦY : Cho nên, phải lãm thông thấu suốt vũ trụ quan, bởi vì nguồn gốc của con người phát sanh từ vũ trụ quan, nếu muốn trở về hư vô thì phải lấy Khí Huyền Đồng Từ Vũ Trụ Quan rồi hít thở vào trong thân người mà biến ra tạo lọc từ hậu thiên trở thành tiên thiên là Tinh Khí Thần Huờn lại Tam Bửu, mà huờn lại Tam bửu chính là trở về với nguồn cội của Đấng Tạo hóa khi ban sơ đã sanh ra đó, phải không Phục Nguyên con ?
P.N. Kính bạch Thầy đúng như vậy !
THẦY : Vì tu thì phải thông suốt, không biến đổi khí hậu thiên ra khí tiên thiên thì làm sao mà huờn đặng linh quang. Vì đâu là khí tiên thiên phải không Phục Nguyên con ? Vì khí tiên thiên là khí đầu tiên mà thoát sanh ra từ trong vũ trụ, mà khí tiên thiên rất là thanh, rất là nhẹ, trong sáng. Còn khí hậu thiên là khí sanh ra sau; sanh sau là do trọng trược, âm tà, nó đã biến thể, cho nên khí này nặng nề đen tối. Từ khi đã nhiễm vào khí hậu thiên rồi thì các linh quang đều u ám, đều mê muội, cho nên Thầy phải lấy vũ trụ quan để giảng cho Phục Nguyên con rõ mà nắm vào chi tiết khai cơ đạo pháp của Thầy trong kỳ này, thì phải ăn đúng nhịp với vũ trụ quan mới đặng đó Phục Nguyên con !
Trong con người có tám vạn bốn ngàn lỗ chơn lông đầy đủ trong máu, đầy đủ trong những chi tiết linh tinh thì trong vũ trụ quan của Thầy tạo ra cũng có rất nhiều hằng hà sa số tinh tú, phải không Phục Nguyên ?
P.N. Kính bạch Thầy đúng như vậy !
THẦY : Hôm nay Thầy chỉ giảng về đề tài vũ trụ quan rồi sau đó Thầy sẽ giảng tiếp đàn sau, giảng về nhân sinh quan cùng vạn vật quan, vì Thầy là Đấng Chủ Tể Càn Khôn, Thầy muốn các con đều phải theo một lý thiên nhiên duy nhứt, không còn phân biệt trong nhơn ngã; vì trong nhơn ngã thì còn phải còn trái còn đúng còn sai, nó không đúng theo định luật thiên nhiên của Tạo hóa sanh ra ban đầu.

Bủu Minh Ðàn.Trang Web Phục Vụ Nhơn Sanh Miễn Phí.,Webmaster Trương Ngọc An  

Thư Viện 1      4   5