Dậu thời, ngày 01 tháng 4 niên Nhâm-Thân THẦY SÀNG LỌC CHO RA THẬT TƯỚNG THI CAO-cả tâm hồn chí ý trung ! ĐÀI môn Bửu-Pháp dựng Thiên tùng. TIÊN gia giáo-hóa kỳ nguơn hạ, ÔNG chuyển thành nhân giữ đại-hùng ! Thầy hỷ Thiên-Phục-Nguyên ! P.N : Con kỉnh Đại-Từ-Phụ ! THI Đạo pháp qui-nguyên hợp Đại-Đồng Cùng tu sáng tỏ lý nguyên-thông Vô-minh khỏa lấp từng bao buổi, Giác-ngộ hòa tâm vững trí lòng ! Phải không, đó Phục-Nguyên con có nghe rõ hay chưa ? PHÚ Bởi bấy lâu cơ Thầy sàng-sảy, Để con trần nhìn thấy đớn-đau ! Và đường tu biến-chuyển làu-làu, Bao việc khổ làm sao trừ tuyệt ! Này các con hồn-linh hủy-diệt, Khổ lắm ru ai biết lòng Thầy ! Vì thương con trong buổi đắm say … Sống hổn-loạn nghiệt cay chưa rõ ! Vì các con vào trong máy rọ, Mà tưởng mình đã có đủ-đầy, Dù các con hưởng-thụ sum-vầy, Nhưng phút chóc rồi đây biến mất ! Hỡi các con! Mau mau nổi bật, Bật tâm lòng chơn thật đường tu, Và bấy lâu sống cảnh mịt-mù, Gây oan-trái thiên-thu dày-đặc. Nay các con bình tâm léo-lách … Chỉ một đường bước ngoặc chuyển sang, Là các con hợp máy hành-tàng, Xây bửu điện tham-thoàn chí diệu … Rồi các con mở thông sáng khiếu … Thấy bên mình không thiếu Đại-Từ, Hồn lâng-lâng hoát nhiệm thái-thư , Dù ngoại cảnh bấy chừ lôi kéo … Nhưng tâm trần ta thường đục-đẽo … Tâm Đạo lòng sẽ kéo kề bên, Này con ơi! Chuyển Pháp xây nền … Khai mối Đạo đề tên Bạch-Ngọc . Thầy Đại-Từ giáng vào thảm-khóc ! Hòa mình trong lăn-lóc phong-sương … Là tràn-trề đầy-đủ tình thương … Mượn cơ bút phô-trương chuyển tiếp ! Sợ các con khó mong hội-hiệp, Hoặc nghi-ngờ khó dịp gặp Cha, Vì các con phối-hợp yêu tà, Quên bổn cũ tinh-hoa bí-yếu ! Dù các con rõ-ràng có hiểu … Hiểu theo phàm sợ thiếu bổn-nguyên, Này các con! Mối Đạo gieo truyền … Bao lần giáng trần miền hổn-trược ! Thầy kê khai bấy lâu lần-lượt, Phật Thánh Tiên sau trước giáng về, Là những mong thỉnh ý chuẩn-phê … Đại-Từ-Phụ gọi mê con trẻ. Để Đạo-Tâm nấu-nung mổ-xẻ … Mà hòa vào mạnh khỏe điễn năng, Thầy sợ con tu mãi lăn-nhăn … Nên thường-xuyên tiếp phần chơn-lý …! Sợ con tu thiếu trong tỉ-mỉ, Nên giáng về dạy kỹ con nghe , Thường khuyên-nhũ con phải dặt-dè, Bước đường tu chở-che linh-tánh. Nhiều chông gai con mau lập hạnh … Nhiều khảo-tra là mánh-khóe gian, Này con ơi! Cuộc sống mơ-màn … E tâm trí lỡ-làn tất-cả. Thầy sợ con không lo hạnh-hạ, Bản ngã cao sao phá vô-minh ! Thầy sợ con trong buổi hữu-hình, Còn xác thể tự mình tu khó ! Nên Thầy thường khuyên cho sáng tỏ ; Tỏ Đạo lòng để bỏ phàm-phu. Và Thầy sợ trong lúc đang tu, Nhiều trêu nhữ chối từ e khó ! Nhưng các con đứng nhìn lò-lỏ, Đại-Từ-Phụ đâu có bỏ con, Sợ con tu trong cảnh héo don, Bao cám-dỗ vẫn còn tồn-đọng ! Và sợ con tâm trần lơ-lỏng … Lạc bước đường hồn sống sao đây ! Này con ơi! Lời nói của Thầy, Gợi cho trẻ từ nay thức tỉnh! Tỉnh đi con mau mau cởi bịnh … Bỏ việc đời chẳng dính từ đây, Để các con sum-hợp cùng Thầy, Về chốn cũ vui-vầy không khổ ! Đường giải-thoát con mau giác-ngộ … Xa lánh trần là chỗ oan-khiên …! Này con ơi! Tu hãy thuần-hiền, Quay nếp sống “Qui-Nguyên Vô-Cực”. Vì còn “Có” cho nên bưng-bít, Vì còn “Có” nên nghịch điễn Thiên, Nay huờn “Không” con hãy phô-truyền … Nên chánh-lý tâm yên quảng-đại ! Các con mau tự trừ canh-cải … Hối lòng mình giải-đãi không nên, Mau tu đi con sẽ đi lên … Ngược bằng không hồn quên chốn cũ ! Rồi từ nay cơ Thiên gom đủ, Sát-phạt đời tích-tụ nghiệp giăng … Đã bấy lâu Thầy cũng băn-khoăn, Lo cho trẻ tấm thân yếu-đuối ! Và đường tu bước trong lầm-lũi ! Thiển chí thời khó đuổi ma âm … Nên lặng-lẽ gọi trẻ âm-thầm, Lòng thương xót trầm-ngâm bao buổi ! Này con ơi! thuở xưa trần-trụi, Thời nay con cao tuổi trần-gian, Thì có chi con phải bi-than … Mà lo nó đàng-hoàng ngày tháng ! Để đường tu con thường xao-lãng … Sao thấy Thầy đánh tản hồn âm ? Các con ơi! Lòng dạ nát-bầm, Của Đại-Từ hằng năm rơi lệ …! Cả tiếng kêu đây lời Thượng-Đế, Kêu con trần mắc kế vô-minh, Các con ơi! Tự ngộ chơn-linh, Rồi hành-y tự mình mau nhé ! Tu tu đi tu cho kíp lẹ … Kẻo thời cơ đến trẻ sẽ đau ! BÀI Thương đời Thầy lặng-thinh lòng, Thấy con sống cảnh trần-hồng dỡ-dang ! Con muốn tu ngỡ-ngàng hành-sự ; Con muốn tu nhưng giữ không thường, Bởi trong bao cảnh vấn-vương … Xa Thầy đau-khổ đêm trường năm canh ! Con ơi hỡi! Tạo thành linh-bửu, Tinh, Khí, Thần trao đủ cho con ! Tưởng rằng lòng dạ sắt-son, Trở về Đại-Ngã là con đạt-thành ! Nhưng bấy lâu trẻ sanh khờ dại, Đến bạc đầu ngần-ngại đường tu, Thế nên linh-tánh mờ-lu … Hoại Tinh, hư Khí, Thần ư tối mờ …! Vì các con tôn-thờ quỉ dữ ! Đã xen vào thứ-tự bao năm, Với lòng hiểu biết sai-lầm ! Khổ-đau lại tưởng ngàn năm vui-vầy. Nay Thầy gọi lời đây chánh lý … Để các con nghiệm kỹ xem sao ! E rằng con đã lộn-nhào … Trong vòng vay trả làm sao thoát đời ! Cơ sàng-sãy của Trời diễn-biến … Nạn chiến-chinh điều-khiển từ trên, Các con đổ máu lềnh-bềnh, Chết ngoi-ngóp chết thênh-thênh đoạn-trường ! Thầy thương con tìm phương giảng-giải … Gọi kẻ khờ mau hãy thức tâm, Trong kỳ sát-phạt cơ cầm, Nhưng Thầy đành chịu quyền-năng hóa hoằng. Này Phục-Nguyên ! Bấy lời của Thầy giảng-giải con còn điều chi mắc phải chưa được rõ BÀI Chuyển tâm Thầy đã xoay-vần, Khai cơ tuyển-trạch Tân-dân sáng lòa. Nhưng con đâu nhớ gì Cha, Bấy lâu con đã đi qua đường trần ! Nhâm-Thân canh-cải hiền nhân, Con ơi! Cố-gắng tẩy trần mau mau ! Thương con Thầy bỗng dạt-dào, E con mê-nhiễm làm sao trở về ! Đường tu thoai-thỏi nhàn-quê, Con ơi! Xa tích chán-chê lòng Già. Điễn linh Thầy mãi hoằng-khai, Xây cơ mật-nhiệm Cao-Đài tá danh. Chỉnh-trang một mối ngũ-hành, Lập bầu “Bát-Quái Tam-Thanh Chuẩn-Đề”, Thích-Ca Phật-Tổ giáng phê … Giáng lâm dương tục trở về mau-mau. Di-Đà, Thế-Chí còn đau …! Kêu con bao tiếng làm sao nhớ đồng ! Gia-Tô hiệp chủng Đại-Đồng, Ngọc-Thanh xuống chỗ trần-hồng ra tay. Thượng-Thanh Bửu-Khí Cao-Đài, Thái-Thanh tuy chuyển từ nay trở về. Quan-Âm Bồ-Tát tái-tê, Nhành dương tịnh-thủy lê-thê độ đời ! Chuẩn-Đề Thập-Bát y phê … Thầy sai Chư-Phật bộn-bề cứu con. Hồng-Quân Lão-Tổ sắt son, Cứu con trong cảnh bồ-hòn đắng-cay Vần hồng Nguơn-Thỉ thượng đài, Bao nhiêu Tiên-Thánh từ nay cứu trần. Thái-Thượng Đạo-Tổ cân-phân … Khi Thầy chuẩn-sắc bao lần Kim-Quang. Điễn linh xạ xuống trần-hoàng. Mong con giác-ngộ lầm-than tiêu trừ ! Hồn linh con chết đã dư, Chín tầng Quang-Bảo Đại-Từ cứu con, Diêm-Vương Thập-Điện bảo-tồn, Là danh Địa-Tạng cứu con kỳ này. Mau tu thoát cảnh ngất-ngây, Ngọt ngào con nếm xa Thầy từ lâu ! Bấy lời canh-cải làu-làu, Giả con ở lại trần-lao tu-trì ! THI Thăng đàn giải trẻ điểm tâm-linh, Giác ngộ Qui-Y, Ánh Đạo Huỳnh, Xoay chuyển Kim-Cang huờn “Thái-Cực”, Tam-tài phối-hợp thoát nhân-sinh. Thôi Thầy thăng. P.N : A-Di Đà-Phật
|