MẬT-DIỆU
THI
Trùng trùng điệp điệp mối dây oan,
Dương thế sanh ra lắm thảm-nàn!
Lão chỉ con đường sang “Bát-Nhã”,
Tổ-đình phục-bổn hiệp “Kim-Cang”.
Nay dời Lão về đây có việc chi?
P.N : Bạch-Ngài! Xin Ngài hoan-hỉ nay có nhân-duyên Ngài tiếp đàn, xin Ngài dạy cho.

TRÙNG-DƯƠNG :
BÀI
Này phục-Nguyên! Lão gia tiếp điễn,
Do tâm thành mới khiến hôm nay,
“Lão cho linh-thể một bài,…
“Để hành Chánh-giác ra tay cứu đời.
Vì đường trần, xa vời diệu-diệu,
Mà người tu thì thiếu đâu dư,
Thế nên lòng Lão đau nhừ,
Hóa hoằng độ thế, ngồi thừ ngẫm suy…!
Này Phục-Nguyên! Định tri mọi lẽ…
Có gì đâu, lắm kẻ mê lầm…!
Đường đời càng bước càng thâm;
Càng đi càng quến ma xâm đạo-mầu.
Lão khi xưa căn sâu trực-ngộ…
Liễu đạo rồi thì bỏ hết trơn,
Gia-Thế đái-tử không còn,
Lợi-danh vật-chất chẳng tồn theo sau.
Có thân xác bệnh đau than khóc,
Chuỗi thời-gian lăn-lóc oại-oằn,
Mê chi cái giả buộc chân?
Nặng-nề linh-tánh Chơn-thần không tu.
“Nhiễm trần thế phù-du mến cảnh,
“Thì bế ngăn Thiên-đảnh Nê-huờn,
“Làm sao phục lại chí-chơn,
“Trở về bổn Thái trường-tồn Anh-nhi?”
“Hòa “Tứ-Tổ”, hãy ly tất-cả”,
“Hiệp Tam-gia mới phá u-mê…”
“Đơn-điền trồng gốc Bồ-Đề…”
“Hồn thanh Phách sáng quay về Chơn-Như”.
“Khai Huyền-Quang qui từ Tổ-Khiếu”;
“Là Huỳnh-Đình, yểu-yểu minh-minh”,
“Thái-dương sáng tỏ Siêu-hình”,
“Nê-hườn phát tiếng vẹn-gìn “Không-Trung”!
“Luyện Đạo-Pháp phải thuần Định-Tánh”,
“Nhập Tham-thiền tiếp đảnh Như-Lai”,
“Qui-Gia Hiệp-Nhứt Tam-Tài”,
“Điền-Ly Chiết-Khảm” giồi-mài ngày đêm”.
“Đường Hỏa-hầu phải thêm chớ giảm”,
“Huyệt Vĩ-lư diệu sáng, nhiệm-mầu”,
“Pháp-Luân Thường-Chuyển” hòa bầu,
“Anh-nhi Phục-thỉ trở vào ban-sơ”,
“Vòng Vô-Cực đúng giờ hiệp tánh”,
“Thái-Hư Nhiên, Tụ Đảnh Thượng-Điền”,
“Nê-hườn hoát khiếu linh-huyền”,
“Huỳnh-đình hòa-kết trọn-duyên tu-hành”.
Phục-Nguyên có nghe rõ không?
P.N : Bạch Phục-Nguyên đã nghe rõ…
T.D :
“Nơi nóc-giọng đừng sanh tánh giả,
“Mạch ĐỐC-NHÂM giải họa cảnh đời,
“Ngồi tu yểu-yểu chớ lơi,
“Tham-Thiền Nhập-Định” há dời đổi thay”.
“Bởi chí-chơn hằng ngày tĩnh-tọa”,
“Hồn lâng-lâng thân đã hòa rồi”,
“Chí-thành tu phải siêng ngồi”,
“Đoạn-trần bất-nhiễm phục-hồi linh-quang.
“Hòa Ngũ-Hành, tâm an trưởng Khí”,
“Luyện âm tinh huờn-vị Bồ-Đề”,
“Chơn-Thần hoát sáng giải mê…
“Tịnh thanh tịch-lặng quay về Hư-Vô!”
“Chớ ngoan-không thiền khô sai lối…!
“Trí muội ngu do bởi Vọng tâm…
“Làm sao hiệp máy diệu thâm?
“Càn-Khôn dĩ-định nội tầm tri-nguyên”.
“Tâm tịnh-khiết, vạn-duyên không mống…
“Can điều-hòa là đống bế tinh”,
“Tỳ Trung hoát khiếu Huỳnh-đình”,
“Phế thời hô-hấp vẹn-gìn thái-thông!”
“Thân huờn-thanh, bạch trong Tinh vị”,
“Chuyển Luân-xa Thần-Khí thuận-hòa”,
“Đó là phục lại Tam-Gia”,
“Trung-Điền thường-lạc đi ra cứu đời!”
Này Phục-Nguyên có nghe rõ không?
P.N : Bạch Ngài hoan-hỉ dạy tiếp.
T.D :
“Còn phóng diễn, vì tâm chưa nhiếp,
“Bởi Thức-Thần Vọng-niệm đa-đoan…
“Làm sao hiệp Đạo Kim-Cang?”
“Gặp ngay chướng quỉ cản-ngăn hại mình!
“Là lục-tặc phải gìn Chơn-Bổn”,
“Dẹp thất-tình thì khốn cũng tiêu…”
“Tâm hòa diệu-pháp cao-siêu”,
Ấy do thâm-nhập “Qui-Điều Tam-Gia”.
“Lặng Tham-thiền, tri ra yếu-lý…
“Hống-Diên hòa luyện-kỷ đó nghe!”
“Tám cân nửa lượng đề-huề”,
“Thuốc Thần diệt lũ quần mê trong mình!”
“Hằng Thanh-Tịnh mà gìn mối-Đạo”,
“Ngọc lưu-ly Pháp bảo Linh-đài”,
“Đó là yếng-sáng Như-Lai”,
“Huỳnh-Trung yểu-yểu ngộ bài Tâm-Kinh!”
“Phục Kim-Thân, đoạn tình vô-ngã”,
“Hòa Siêu-nhiên, dứt họa tử-sanh”,
“Huyền-thiên hiệp bổn trọn-lành”,
“Không-Trung Thị-Cố” tỏ-rành lý chơn,
Đó Phục-Nguyên có nghe rõ không?
P.N : Bạch Ngài! Phục-Nguyên nghe rõ xin Ngài dạy tiếp.
T.D :
“Ngồi luyện pháp không còn tư-tưởng…”
“Nhiếp-tâm rồi chẳng vướng bụi trần”,
“Nhẹ-nhàng thân-thể lâng-lâng”,
“Hồn linh phơi-phới nào cần điều chi…!”
“Trước giải-thoát Khảm-Ly ngộ-liễu”,
“Hiệp Phách-Hồn tại khiếu Huỳnh-đình”,
“Bà mai Chơn-ý hòa-minh”,
“Qui-y “Thái-Cực” vẹn gìn “Bảo-Nguơn”!
Hòa “Tứ-Tổ” y khuôn qui-bổn,
“Còn Đơn-Điền âm độn Hậu-Thiên”,
“Sanh bao tội-lỗi triền-miên…”
“Ngày nay giải-hết phục liền “Chơn-Tâm”!

Đó Phục-Nguyên có nghe rõ không?
P.N : Bạch Ngài! Phục-Nguyên đã nghe rõ xin Ngài dạy tiếp.

T.D :
“Tề là chỗ mót bòn công-quả”,
“Còn nhũ-hoa, nhiếp cả Chơn-dương”.
“Chơn âm lên xuống một đường”,
“Hai luồng hòa-hiệp Thuần-dương độ đời”.
“Ở trên đỏ không rời đen tối”,
“Ở dưới đen phải nối lại nhau”,
“Đỏ đen, đen đỏ qui màu”,
“Một màu sáng rực Huỳnh-Bào Mâu-Ni”.
“Luyện pháp chuyển đã ly tất-cả”,
“Dù có thân chẳng ngã theo đời…”
“Tâm-Trung Thường-Trụ” há dời,
“Đó là giải-thoát ở nơi cảnh trần!”
“Vòng Vô-Cực Chơn-ngân chiếu sáng”,
“Cõi Thái-hư tỏa-rạng Thiêng-Liêng,
“Hồi-minh phủi sạch đảo-điên…”
“Huờn-Lai Nguyên-Bổn vi-huyền linh-tâm”.
“Trang tu-học, đi, nằm, ngồi, đứng”,
“Phải thong-dong bền vững bên trong”,
“Chẳng vì chuyện dữ động lòng…”
“Chớ đừng tham-vọng, niệm mong tình đời”.
“Hãy cân-phân luân-vơi biến-đổi…”
“Bình nhiếp-tâm cứu-rỗi linh-hồn”,
“Giả thân nào có trường-tồn”,
“Mượn tìm cái thật mót-bòn quả-công”.
“Đây Lão giảng trong vòng bí-ẩn”,
“Pháp Tam-Gia cẩn-thận mới nên”,
“Hỏa-hầu xương-sống làm nền”,
“Liên trì vận-chuyển phải quên sự đời”.
“Từ Vĩ-Lư mà dời đến đảnh”,
“Nấu làm sao hiện ánh màu vàng”,
“Đỏ đen, đen đỏ hai đàng”,
“Bà Mai đứng giữa thanh-hoàng triều lên!”
“Thận bên trái cần nên đi đúng”,
“Tiếp Chơn-dương diệu-dụng điều-hòa”,
“Đó là Phục-Bổn Qui-Gia”,
“Còn bên Thận phải thuận đà linh-thông”.
“Tâm chuyển hỏa đi vòng sanh khắc”,
“Bắc, Đông, Nam, léo lách hợp thời”,
“Hiệp sao mấu chốt giữa trời?”
“Hồi-nguyên cư-vị Huỳnh-mồ Trung-gia”.
“Còn Song-mâu phải hòa đi đến”,
“Lái tâm viên, không bến không bờ”,
“Cho nên ý mã hằng giờ,
“Kéo Hồn xa mãi dật-dờ Chơn-tâm!”.
“Nay tu-học đừng lầm nó đó”,
“Mình chủ gia phải có Siêu-minh”,
“Cột cương con ngựa đứng nhìn”,
“Bắt con khỉ đột trọn gìn cái cây”.
“Cây Bồ-Đề Đông-Tây liên giới”,
“Hội Bàn-Đào, đi tới Thiên-Thai”,
“Hoa đăng nay đã đến ngày,
“Phục-Nguyên hãy rán Như-Lai Đạo-Mầu”.

Khi khác Lão sẽ tiếp nói thêm nhiều và “Chơn-truyền Tam-Gia”.
P.N : Mô-Phật! Xin Ngài dạy tiếp, Phục-Nguyên thu-thập“Tinh-hoa Chơn-truyền” để làm tài liệu “Pháp-Bảo” hầu sau này giúp cho hàng Chánh-giác nguyên-nhân, nương theo “Diệu-lý Bí-chỉ” đó mà tu-hành, kính bạch Ngài hoan-hỉ…

T.D :
“Ngồi tu luyện mà mình nhức mỏi…”
“Do Thận suy phải hỏi đầu-đề…”
“Cốt gân uể-oải não-nề…”
“Hãy xoa Ngoại-dược đi về Nội trung”.
“Đừng phóng tâm phải dùng Pháp-Bảo”,
“Chủ nhơn ông là Đạo đã tròn…”
“Minh-minh yểu-yểu sắt-son”.
“Một màu hòa sáng không còn tối đen”.
“Là Vô-Cực cái đèn Chơn-lý…”,
“Bổn vòng tròn “Nhứt-Khí Hư-Vô”
“Điểm tô diệu-khuyết Huỳnh-Mồ”;
“Trung-Hòa Di-Thái Huờn-Vô Tinh-Thần”.
Đó Phục-Nguyên có nghe rõ không?
P.N : Bạch Ngài! Phục-Nguyên đã nghe rõ!

T.D : Thôi, Lão xin giả lui, khi khác Lão tiếp đàn chỉ rõ thêm, vì điễn quá mạnh Chơn-đồng không đủ sức khỏe, nên Lão không thể tiếp nhiều đặng, Lão thăng.

Trở lại trang chánh