Bủu Minh Ðàn.Trang Web Phục Vụ Nhơn Sanh Miễn Phí .Webmaster Trương Ngọc An

Ngũ Liên Hườn Thi

Chánh Phối Sư NGỌC HƯỜNG THANH

Tòa thánh An Hội Bến Tre, Ban Chỉnh Đạo,

tháng Giêng Ất Tỵ 1965

 

Bác Sỉ NGUYỄN NGỌC BÍCH (*)

Bs Nguyễn Ngọc Bích đáp họa lại 5 bài của CPS Ngọc Hương Thanh  vào tháng bảy cùng năm Ất Tỵ 1965 tại Tòa thánh An Hội Bến Tre, Ban Chỉnh Đạo

 

Học cho mình, tu cũng cho mình,

Đạo ở giữa mình ấy Đạo linh,

Tà chánh tự nhiên do nhử kỷ,

Giác mê há phải kiếm trong Kinh.

Thờ Trời chớ để lòng dua mị

Tu Phật đừng lờn thói kỉnh tin.

Cung kính không bằng hơn phụng mạng

Người hay tự lực mới quang minh.  

 

Học cho người , tu chẳng cho mình,

Đạo gốc thương yêu mới Đạo linh,

Tế thế tâm thành, âu khắc kỷ,

An ban chí nguyện, nại hòa Kinh.

Cầu Trời nhỏ phước chan đau khổ,

Khẩn Phật thi ân giảm mị tin.

Chẳng nệ công lao cùng tánh mạng,

Giúp đời hổn độn được quang minh.

 

Quang minh gốc ở tại trong tâm,

Chớ kiếm đâu xa phải lạc lầm,

Tánh được thiên nhàn là cực lạc,

Tâm hay phá ám ấy Quang âm.

Tai nghe điều tức bèn vô thượng,

Mắt giữ hồi quang thật thậm thâm,

Cửa đống then gài gìn mối Đạo,

Công phu mình biết Đạo mình cầm.

 

Quang minh quảng đại thức nhơn tâm,

Bác ái từ bi, Đạo khó lầm,

Vạn vật yên vui, nền cực lạc,

Trâm dân thịnh vượng, cửa Quan âm,

Vùi thân công quả, cho là được,

Ổn thỏa ngồi thiền, giữ ấy thân.

Mở rộng tâm linh, vì đạo cả,

Thương toàn hạ thú, lẫn thượng cầm.

 

Mình cầm Tâm được nữa mình nhờ,

Hơi sức nào lo chuyện bá vơ,

Chớ khá ham mê mừng núp bóng,

Rồi sau tĩnh ngộ chịu lơ đờ.

Tu là tự biết đâu là Đạo,

Đạo phải cần tu chưa phải thờ.

Ví biết nhơn thân, thân tự độ

Hồi quang phản chiếu thấy Thiên cơ.

 

Thượng cầm thoát ác, thượng cầm nhờ,

Tu ấy là thương kẻ bá vơ,

Phật biết qưyên sinh, nuôi cọp đói,

Trời cho tĩnh ngộ hết lơ đờ.

Vong thân diệt ngã, đây là Đạo,

Cố chấp, duy tư, mối thẫn thờ,

Đả biết hy sinh là tự chủ,

Đương nhiên bất chấp, hướng Thiên cơ.

 

Thiên cơ có sẵn dễ chi dò,

Vì bởi người tu chưa dứt lo,

Chẳng xét phận mình trong lẫn đục

Lo chi thiên hạ đói và no.

Chữ tu ngoài miệng la rùm ỏi,

Ông Phật trong Tâm bỏ tối mò,

Cười kẻ cho rằng mình mộ Đạo,

Mà nhè bỏ Đạo nghĩ buồn xo.

 

Thiên cơ bất lậu, có chăng dò?

Chẳng muốn, không ham, lại tuyệt lo,

Nhân tình tà vạy, Tâm hôn tối,

Công chánh quang minh , lẽ ấm no,

Lý gìn, nén dục, duyên trong trẻo,

Tâm động, sân si, quả tối mò,

Tâm tức nương nhau, nên đại định,

Qui căn phục mạng khỏi ngồi xo.

 

Buồn xo cho kẻ tưởng đâu linh,

Đạo nắm trong tay chẳng biết gìn,

Chỉ giỏi khoe tài tranh giáo lý,

Nào hay đóng cửa tụng huỳnh đình,

Cái câu vô sự là tinh tấn.

Còn thuyết làm thinh mới phát minh,

Hởi bạn tu hành mau tĩnh ngộ,

Học cho mình, tu cũng cho mình.

 

Ngồi xo chạnh nghĩ đến sanh linh,

Tánh mạng mai sau thật khó gìn,

Cảm kẻ giùm đưa rời khổ hải,

Mong ai tế độ khỏi lối đình,

Hồi quang phản chiếu, chưa vô ngã,

Tâm chánh công phu, chỉ tự mình,

Cứu nhân độ thế, Tâm không ấy,

Học cho người, tu chẳng cho mình.

 

   

(*) Bác Sỉ Nguyển Ngọc Bích (1911-1967) là con thứ tư của Đức Giáo Tông Nguyễn Ngọc Tương. Ông tốt nghiệp Kỷ sư Trường Bách Khoa ( Ecole Polytechnique), trường Kỹ sư Cầu Cống ( Ecole des Ponts et Chaussées) và Y Khoa Bac Sỉ tại Paris, Pháp. Ông từng có tiếng là "Bác Vật phá cầu" khi giử trách nhiệm Khu Phó Chiến Khu IX trong thời kỳ kháng chiến chống Pháp.

Nguyễn Ngọc Châu sưu tầm

Trở lại Mục Lục

Thư Viện 1      4   5