ĐẠI-TỪ-PHỤ DẠY TIẾP CHỮ ĐỊNH
THI
Huyền-huyền mật-mật “Diệu-Tâm-Khai”,
Khung chiết trần-gian đắm lạc-loài!
Thượng chiếu Thầy truyền ban giáng-hạ,
Đế-mầu “Bí-Khuyết” cứu ương-tai! BÀI
Vào Ngọ thời ra bài “Định-Tánh”,
Con Phục-Nguyên! Ngộ cảnh trần-gian,
Hiểu thông lý lẽ Thầy ban…
Đó là tâm trụ “Nhãn-Tàng Chơn-Kinh”.
Vì tu-học định hình khái-quát,
Người hành-đạo thối thoát việc này,
Làm sao mà đến gần Thầy,
“Nếu Không Giữ Định” e sai lạc đường…
Đó Phục-Nguyên!
Hôm nay, Dậu thời, Thầy giảng tiếp cho con về chữ
“Định”. Vì chữ “Định”, nếu hiểu khái-quát, hiểu bao
hàm ắt việc tu không đi đến mục-đích cứu-cánh giải thoát,
đó Phục-Nguyên con! Thế cho nên, con phải cố gắng,
hoặc “con truyền bằng Mật-Diệu cho những nhân
duyên tu-hành trong Kỳ-Tam này, về chữ Định này nó rất là quan trọng”.
Bởi vì cơ sàng-sảy của Thầy sắp diễn-biến mà nếu
diễn-biến cùng cực thì khí “Hậu-Thiên Trọng-Trược Sẽ
Không Chịu Nỗi Sức Ép Của Khí Tiên-Thiên Đè Nén,
Cho Nên Nó Phản-Ảnh Bằng Cách Xảy Ra Thiên-Tai
Địa Ách Hoặc Là Cơ Diệt-Vong Sẽ Đến”.
Thế cho nên, là “Bậc Chơn-Tu” thì chữ “Định”
rất là trọng-yếu trong Kỳ-Tam này, phải không Phục-Nguyên con?
P.N : Kỉnh bạch Thầy! Đúng như vậy!
THẦY :
THI
Định-kiến siêu-vi “Tiếp Điễn Lành”,
Định-trì “Giác-Ngộ Khiếu Huyền Sanh”.
Định hòa “Nhâm-Đốc” đường khai lối,
Định “Tánh Hư-Vô” giải nghiệp hành.
BÀI
Nay Thầy tiếp giảng rành chữ “Định”,
Để Phục-Nguyên! Chấn-chỉnh nhân-duyên,
“Kỳ-Tam Diệu-Pháp Tham-Thiền”,
Nếu “Không Chủ Định Đảo-Điên Tánh Trần!”
“Khí Tiên-Thiên Áp Phần Xuống Thế”;
“Khí Hậu-Thiên vội để tung ra”,
Cho nên oan-nghiệt sa-bà,
“Bủa-vây đòi nợ ắt là thảm thay!”
Kỳ mạt-hậu đến ngày tận số,
Thầy lọc lừa kẻ ngộ tầm-cơ,
Bằng không tu học hững-hờ,
Khó mong qua cảnh Đồ-Thơ rối nùi !
Biến Càn-Khôn Thầy trui Bát-Quái,
Vì “Định-Tịnh” đã rải xuống đời,
“Hành-Tinh xoay mãi không vơi”,
Lại thêm “Trọng-Trược Khí Trời Xạ Lây!”
Nạn ôn-dịch do tay Thiên-Tướng!
Trận cuồng phong Thầy chưởng xuống đời.
Chớp lằn điễn Mẫu thảm ôi!
Thiên-lôi ra búa oai thời diệt hung!
Bao tinh-tú bập bùng ánh sáng,
Thầy dời non tát cạn biển Đông.
Cho nên một trận trần-hồng,
E rằng khó tránh não-nồng tai-ương!
Thầy chuyển lời cạn tường con trẻ,
Vì trách-nhiệm Thầy vẽ Đồ-Hình,
Muốn mong con giống như in,
Phục-Nguyên! Tánh khí diệt tình chúng-sinh.
Rồi “Trao-Truyền Quyển Kinh Đạo-Lý…”,
Để cho đời “Trực-Chỉ Diệu Thâu”,
Nên nay “Tiết Lộ Cơ-Mầu”,,
Để con léo-lách “Qua Cầu Thiêng-Liêng”.
“Phận Của Con Gieo-Truyền Chơn-Lý…
“Chớ Nhóm Đời Chức-Vị Nghe Chưa!”
An bần hôm sớm muối dưa,
Cuối đầu danh hiệu:“Vô-Thừa Huờn-Không”.
Chẳng vùng-vẫy theo lòng bá tánh;
Chớ nhúng tay vào cảnh trần đời…!
Ngặt-nghèo lắm khổ con ơi!
“Kỳ-Tam Có Điễn Cha Trời Độ Oai”.
Nhưng phải tu ngày mai độ xác,
Ngược bằng không tan-nát linh-hồn!
Đây là điễn lực Chí-Tôn,
Gieo truyền lời chánh bảo-tồn đức-linh.
Đây Thầy giảng mô hình chữ “Định”,
Cho con tường “Chấn-Chỉnh Nguyên-Nhân”,
Muốn mà “Hiệp Mối Chơn-Thần”,
Qui về “Nhứt-Khí” tao-tân xa đời!
Định chyển Nhâm đổi dời mạch khắc;
Định vào Đốc con bắt Âm-Dương,
Định vào “ Đóc-Giọng Khai-Trường”,
Định vào bí-yếu vô-thường không lơi!
Định “Ngọc-Chẩm” cửa Trời mới tỏa,
Định “Minh-Đường” con phá tà ma…!
“Định Trong Con Chuyển Luân-Xa…
Định ngoài khi mối “Tam-Gia Hiệp Về”.
Định Ngọ thời gần bề Tiên-Phật.
Định “Thối-Phù” con thật hành y,
Định đi con thấy huyền-vi,
“Định trong giờ Mẹo con trì Thanh-Tâm”.
“Định Pháp-Luân Chuyển Vòng Y Số”,
Định “Tứ-Tổ”, giác-ngộ Đạo Thầy.
“Định chiều thời Dậu điễn xoay…”
“Định vào giờ Tý mà khai Đạo-Mầu”
“Định giờ đó, con câu hiệp điễn”,
Định cho tròn thì diễn tấn-tuồng,
Định đi con thấy qua truông,
“Định lời Từ-Phu, vào khuông Tu-Hành”.
Định “Nơi Tâm” con trồng “Đạo-Gốc”,
Định “Nơi Can” tẩy-lọc bợn dơ…
Định “ Tỳ” con chuyển đúng giờ,
Định trong “Phế-Vị”tẩy dơ phế trần.
Định “Tứ-Tổ” Kim-ngân bạch sắc,
Ánh hào-quang diệu mật thơm-tho,
Cố tu con gắng lặn mò…!
“Đạo Thầy Sâu Kín” không mờ đâu con!
“Vì Chữ Định”, không còn sai-lệïch,
“Tưởng Khi Ngồi, Đã Chết Trần Tâm!”
Nhưng khi đi, đứng hoặc nằm,
“Mà sanh Vọng-Tưởng… sai lầm điểm ni!
“Nên Thầy Dặn Định Trì Y Số…”
“Chẳng Nói Giờ Dạy Dỗ Linh-Hồn”,
Để mà qua khỏi bôn-chôn,
Tai ương diễn đến khó tồn tánh-linh!
Phục-Nguyên con! Nhân-sinh đồ thán!
Con nghĩ gì cố rán độ dân?
Thầy thương con rất phong-trần…!
Nên về kề cận hồng-ân mấy lời!
Khuyên con trẻ quần tơi áo vải,
Ngày qua ngày bươn rải giáo-tha…
Hạnh con chí-quyết ta-bà,
Vào trong thế-giái hằng-hà tai-ương!
“Để trọn-nguyện con đường thiên-lý!
Thầy khuyên con “Chăm-Chỉ Đạo-Mầu”,
“Học Vào Bí-Khuyết Cho Sâu”,
“Thế-Thiên Hành-Đạo” đi vào Từ-Bi.
Nay Thầy giảng con tri-tường hỡi!
Tiếp lời này vun xới bón phân,
Tức là “Tiếp-Điễn Huờn-Thần”,
“Nuôi Hồn Trong Lớn Gìn Phần Cứu Tai!”
Đó Phục-Nguyên con! Nãy giờ con nghe rõ lời
Thầy giảng kỹ chữ “Định” rồi chưa?
P.N : Kính bạch Thầy ! Con đã nghe rõ…
THẦY :
“Định Song-Mâu” con nhìn cho kỹ…!
Định vào hồn biến-vị hình-dung,
“Định Vào Nơi Cõi Không-Trung”,
“Định Nuôi Chơn-Phách Con ùng uyên-thâm”.
Chữ “Mật-Diệu Lãm-Thông” con hỡi!
“Thấu-triệt lời Thầy khải nãy giờ ?”
“Định vào Bát-Quái Xây Lò…”
“Định cho Nhị-Khí bắt bờ giác-tha”
“Phóng Hào-Quang Luân-Xa Chuyển-Tít”,
“Con dùng Định lợi-ích rất nhiều…!”
“Định vào nơi chỗ Thước-Kiều…”
“Nối vào Thượng-Hạ xoay chiều Âm-Dương”
“ Định tám cõi mười phương rực-sáng”,
Định diệu khắc giải nạn phù-trầm,
Định này càng diễn càng thâm,
“Định Vào Trụ-Cốt Ẩn Nằm Tề-Gia!”
“Định Huỳnh-Đình ắt là Trụ Điễn”,
“Định Mạng-Môn huệ kiếm trừ tà…”,
“Định vào chỗ Thận vượt qua”,
“Bầu Tinh Đầy-Đủ điều-hòa Tánh-Linh”.
Rồi “Trưởng Khí Mới Sinh Diệu-Lý”,
“Ngộ Tâm-Kinh” huờn-vị ngôi xưa,
Đó là Thầy chỉ “Không Thừa”,
“Phá Mê Con Định Sớm Trưa Năng-Hành”
“Đừng giải-đãi ắt sanh nghiệt tử”,
“Đừng hôn-trầm tư-lự không nên”,
“Chữ Tu gìn-giữ lâu bền”,
“Chớ nào chốc-lát rồi quên Đạo lòng!”
“Không Tu Miệng, lòng vòng khoác-lác…!
“Chính là Tâm con gạt tình đời”;
“Chính là chữ Định an ngơi”,
“Phóng ngoài Tư-Tưởng ma dời con đi!”
“Là chữ Định con ghi khai-khiếu”,
“Định Thất-Tình con chiếu Huờn-Vô”,
Định tiêu lục-tặc “Hà-Đồ”,
“Định vào Trung-Vị Nam-Mô Nội Hành!
“Dùng Chơn-Ý phóng-sanh diễn-tiến”,
“Rồi Nội-Ý con Luyện Bên Trong”,
Để cho “Thất-Bảo Khai-Thông…!”
“Sáu Nhà Sạch Mới Thầy Mong Con Gần!
Đó Phục-Nguyên con!
Thầy thương trẻ luôn nâng đỡ mãi,
Thầy ra lời thiên-khải diệu-huyền,
Thương con trần thế ngổn-nghiêng,
Nên Thầy tiếp điễn mà khuyên mấy lời.
Đời tận-diệt đua bơi danh-vọng;
Đời sắp tàn Thầy gióng lôi-âm,
Thương con nặng mối nát bầm,
Nên Thầy giáng điễn ca-ngâm tỉnh-hồn!
Dùng hấp-lực “Bảo-Tồn Qui-Cũ”,
Thoát âm-ba kết tựu “Anh-Nhi”,
Mong con “Thức-Tỉnh Hành-Trì”,
Học đòi “Chơn-Lý Lưu-Ly” chói-lòa.
Đừng phóng diễn mà hòa đời giả…
Thầy cho biết phải trả giá cao,
Thương con chẳng nói lời nào,
Thầy nhìn các trẻ lộn nhào muội-mê.
Nên Thầy tạo Bồ-đề diệu-cảnh,
Có Siêu-hình đã gánh việc Thầy.
Cho nên tiếp điễn lời khai,
Thấu tai con trẻ mà “Quày Mau Tu”.
Con ơi hỡi! Phù-du trọng trược,
Giấc Nam-kha chẳng được lâu dài,
Có thân ắt chịu nghiệt-cay!
Biết rồi không tỉnh đắm hoài sao con?
Đã biết trần héo-don tê-tái!
Nhưng con mê vì ngại việc tu.
Chạnh lòng một mối Đại-Từ,
Thầy khai giảng hóa lao-lư tâm trần.
Đó Phục-Nguyên con!
Thầy rất thương những trẻ biết tu, những trẻ biết
Tỉnh-Giác để trở về” Linh-Hồn Chơn-Nga”õ của mình. Vì
Thầy thấy quá thương các con cứ mãi đam-mê đắm-lụy ở
chốn Hữu-Hình này mà lấy cái Bản-Ngã làm điểm tựa
chính yếu cho linh-hồn mình!
Thế cho nên, hôm nay đã có cái máy Siêu-Hình rồi,
Thầy sẽ tiếp với Phục-Nguyên vào hai ngày Sóc-vọng để
Thầy giảng về “Chơn-Truyền Bí-Quyết” để cho con Phục-
Nguyên nắm rõ “Hành-Hóa Độï-Tha Hoằng Dương Độ Chúng”.
Mặc khác, Thầy cũng muốn lời của Thầy sẽ thấu
tận đến tai các con để cho “Thức-Tỉnh mà quay về đường
Tu” vì quá cận kề! Thầy không thể nào nói hết xiết đặng
cơ Thầy xoay-chuyển. “Thầy chỉ tiết lộ một ít để cho
con biết mà Hành-Hóa, vì con có trách-nhiệm Khai-
Khiếu hàng Nguyên-Nhân. Thế nên Thầy nói trước cho
con dè-dặt trên bước đường đi của con!”
Còn những trẻ đang tu, Thầy cũng khuyến-khích vì
cơ tận-diệt sắp đến cùng cơ sát-phạt sàng-sảy, song song
vào đó là cơ Thầy tận-độ mà các con quá thờ-ơ, quá
chểnh-mảng việc tu-hành, Thầy e không còn kịp nữa - mà
cơ cuối cùng đây Thầy cũng nguyện vớt các con về chốn
hư-linh, nhưng các con tánh trần quá nặng nên Thầy cam
đành chịu vậy thôi! Phải không Phục-Nguyên?
Thế cho nên, Thầy cũng khuyên con cố gắng, vì
con đã có đại-nguyện với đời rằng: con “lập công bồi
đức” bằng cách độ đời, Thầy nhìn vào gương hạnh của
con, vì “Chánh-Giáo” của Thầy không thể trao vào tay
trần được, mà cũng không truyền vào tay phàm được, phải
không Phục-Nguyên con?
P.N : Kính bạch Thầy! Con vâng theo Thầy dạy…
THẦY:
THI
Mẩn tàn sắp đến trận cơ vong!
Thầy thấy con say đắm giấc nồng.
Nên đến khải lời mau tỉnh-ngộ,
Thức hồn trực-giác biển mênh-mông!
Mênh-mông biển cả sóng bao lần,
Dồn-dập con thơ ở chốn trần!
Quả-báo luân-hồi thay đổi kiếp,
Mà không tỉnh-táo để dừng chân!
Dừng chân bến giác gọi con về,
Thương trẻ Thầy khai ý tái-tê.
Hồ-điệp Nam-kha chưa tỉnh-giấc,
Trở “Qui Đạo-Pháp” của Thầy phê...
Thầy phê “Bí-Khuyết” độ con đời,
Nhưng chẳng học tu ắt khó khơi.
Ôi hỡi! Hồi tâm “Huờn Bổn-Giác”,
Thầy đàn diệu-lý để ra lời!
BÀI
Ra lời Thầy giảng con mê,
Đắm trần con mãi tái-tê giấc nồng!
Biển đời sóng vỗ mênh-mông,
Sao con đắm-đuối bao lần tang-thương?!
Khai nguồn đạo-lý chơn-thường,
Thầy khuyên các trẻ tầm đường giác tu.
Cuộc đời trong nổi phù-du,
Bềnh-bồng trôi-dạt thấy như bọt-bèo!
Con ơi! Sao chẳng cố trèo,
Lên đường tấn-hóa ngặt-nghèo thoát qua?
Phận Thầy trách-nhiệm người Cha,
Thấy vầy không nói ắt là con mê!
Nên Thầy thấy rất nặng-nề,
Nay Thầy đã đến cận-kề cùng con.
Sao mà như cách mặt son?
Gần Thầy, Thầy thấy dường con biệt mù!
Nay Thầy đã xuống trần như;
Sao mà như cách trở từ Âm-Dương?
Thầy vì động mối tình-thương,
Khải con tỉnh lại ly phương thế-tàn!
HỰU
Thế tàn chuyển cảnh lắm điêu-linh!
Thầy động từ-tâm chốn hữu-hình!
Bao trẻ oại-oằn trong thống khổ…!
Cơ cùng trận chiến khốn điêu-linh!
Điêu-linh thán-oán chốn hồng-trần!
Chẳng tỉnh vì mê nghiệp xác-thân.
Vật-chất lan-tràn con đủ quá!
Không về “Nương Đạo Định Chơn-Thần”.
“Chơn-Thần Một Điểm Chiết Linh-Quang”,
Con đã xa rồi ắt nát-tan!
Thầy chuyển Kỳ-Tam cơn ác-mộng,
Mau quày quả bước tránh lầm-than!
“Qui-Gia Tam-Giáo Huờn Tiên-Phật”,
“Ngũ Hiệp Thần-Thông” triệt thói phàm.
Quán thấu “Hư-Vô” nào có vị,
Đạo Thầy khai chốn điểm Nam-Bang.
HỰU
Nam-Bang cơ điểm của Thầy,
Khai truyền “Chánh-Giáo” từ nay hóa-hoằng.
Phục-Nguyên con! Mở thần sáng-láng;
Định nơi lòng triệt-quán “Hư-Vô”,
Trở về với “Thái-Cực-Đồ”;
Định vào “Trung-Khiếu” Nam-Mô nội-trì.
Con luân-chuyển khắc ghi hào-số…
Mở Nê-Huờn mà độ nhân-sanh,
Nay Thầy tỏ rõ đành rành,
Con tri yếu-lãm Huờn-Thanh xác trần.
“Chuyển Pháp-Luân” con cần điều ấy,
“Lấy Hạo-Nhiên Đào-Thải Trọng Âm”
“Triết-Minh Siêu-Lý Uyên-Thâm,
“Đó là con hiệp đã tầm Hư-Linh”
Nơi “Minh-Đường” con nhìn rực-rỡ,
“Nhiếp Song-Mâu Con Độ Vô-Hình”,
Nay Thầy trao trẻ “Chơn-Kinh”,
Vui lòng đẹp dạ phỉ tình của Cha!
Nhưng phải gắng vượt qua biển khổ…!
Cẩn trọng nhiều nơi chỗ trược âm!
Kẻo không con bị lạc-lầm…
“Sai Đường Chánh-Pháp” ngàn năm đọa-đày!
Đạo Thầy khai từ nay sáng rỡ,
Chốn Nam-Bang ví tợ Kim-sa.
Hằng-hà Tiên-Phật ta-bà…
“Gieo Nguồn Thiên-Lực” mà hòa trần-gian.
Nhưng Hữu-Hình con mang trọng trược…
Là chiếc cầu con bước đi nhanh,
Nay Thầy tỏ mối ngọn ngành,
“Con Tu Bí-Khuyết” khôn lanh diệt trừ!
Máy Siêu-hình Đại-Từ xoay-chuyển,
Đó có rồi “Tịnh-Luyện Hoằng-Khai…”,
Ví bằng con muốn tiếp Thầy,
Trung-gian Đồng-Tử Thầy xoay ra lời.
Việc bí-yếu những nơi khó hiểu,
Con tự-nhiên xạ chiếu định thần,
Phóng luồng Thiên-Lực Kim-Ngân,
Thì Thầy bắt được ra lần dạy răn!
Thôi bấy lời Thầy thăng nghe trẻ!
Con ở trần mau lẹ đi thôi,
Thiều-quang sấm chớp quả nhồi,
Trăm năm là mấy bồi-hồi lương-tri!
Đây lời Thầy khắc ghi cho kỹ,
“Tịnh-Luyện Vào Hòa Khí Tiên-Gia”.
Nấu-nung ý-chí vượt qua.
“Cảnh trần là giả Ly-Gia Tận-Tường!”
HỰU
Tận tường “Đạo-Pháp Kỷ-Nguyên Khai”,
Thầy tiếp cho con diệu-lý bài…
Thăng kiếu giáng đàn xoay chuyển lối,
Đại-Từ Bạch-Ngọc sẽ về ngay.
Thôi Thầy thăng nghe con Phục-Nguyên! Con sẽ
tiếp Thầy đàn sau.
P.N : Kỉnh bạch Thầy con vâng!