Huyền Diệu Cảnh

XIII. NỘI NGOẠI PHÁP - TÀI, LỮ, ÐỊA LUẬN

Những người đại chí quyết tu hành phải có tài, lữ, pháp, địa cho đủ.
Bốn điều đó thiếu một cũng không đặng.
Luận theo bề trong: Pháp là chơn quyết, diệu pháp. Tài là kim-ô, ngọc thố, huỳnh kim, bạch ngân. Lữ là huỳnh-bà chơn ý. Ðịa là đơn điền chỗ hay chỗ quí.
Luận theo bề ngoài: Pháp là chỗ tịnh-vật của sự tu hành. Tài là vàng bạc, tiền của. Người xưa nói rằng: Muốn kiếm báu của Trời, thì phải mượn của thế gian. Lữ là bậu bạn hộ trì, theo giúp cơm nước cho mình trong lúc tu luyện. Ðịa là chỗ mình tu hành phải sạch sẽ, khoảng khác và thanh tịnh. Chẳng nói năng cùng ai, đừng cho ai xáo động tới, nết na kín đạo. Chẳng luận chợ hay búa, núi rừng, miễn cái lòng dè dặt cho thanh tịnh, đặng luyện đạo cho thành kim đơn, thì quí hơn hết.
Ngã dục qui ư thế, lực miêng sự đại nan vi. Muốn trở lại trần thế vì sự tu luyện rất khó, việc lớn, sức yếu khó làm. Tôi đã đặng diệu quyết 30 năm, than vì không tiền bạc, nên liểu đạo chưa đặng. Trương Tam Phong nói rằng: "Muốn tìm người lo việc cơm nước mà chưa gặp kẻ cao hiền, ta phải ôm thiên cơ, giữ vậy 10 năm". Lại nói thêm rằng: Không tiền khó tu luyện, chẳng dám hở môi với ai, phiền phận mình sao không tiền, ngày đêm cứ than thở cùng trời xanh.
Kinh Vô-Căn-Thọ nói rằng: "Nếu kiếm được bậu bạn tử tế, phải có của cải mới tu luyện được. Tử Dương nói: Ðắc quyết mà không tiền việc không trọn vẹn được. Pháp, tài hai lẽ có đủ mới thành Tiên, nên Phật đặng.
Sách Kim-quí-tàn nói: Không có số vàng mười, chẳng luyện đạo được. Muốn thành Tiên phải để tâm hóa khí, nhẫn nhục từ bi, chẳng khá nóng lòng, tính gấp, rồi kiếm lương bằng giúp cho mà tu luyện. Có tài, lữ đủ hết, mới nên ra công mà lo đại sự (luyện đạo). Còn như có bạn lữ thì phải ra công lập tức, chẳng khá chậm trễ. Nên nói rằng: Tài lữ đã đặng, nhập thất ra công khổ chí kiên tâm mạnh mẽ tinh tấn chẳng khá biếng nhác. Ðược vậy nào có lo chi không được bực Thiên Tiên.

XIV. LUYỆN ÐƠN CHI SỞ THUYẾT

Người mà mới nghe qua pháp luyện đạo, chẳng nên lật đật đi ẩn nơi rừng rậm non cao.
Hằng ngày phải xài phí tiền bạc, nếu không cày cấy thì lấy chi mà độ nhựt. Còn đem theo nhiều tiền của để trong thất, thì kẻ bàng nhơn thấy lạ con mắt, mà quan làng cũng đem dạ nghi ngờ. Rủi gặp trộm cướp đã mất tiền lại hại đến thân. Phải đợi khi luyện tam niên nhũ bộ, cửu niên diện bích, sẽ tìm danh sơn, nhàn động tịnh dưỡng ngươn thần. Chưa đến bực ấy thì nên ở lộn lạo với kẻ thế gian, nhưng phải ở riêng trong tịnh thất một mình. Nếu 2 người ở chung 1 phòng, chẳng đặng tịnh thì kim đơn không kiết.
Xưa kia đức Lục-Tổ Huệ-Năng ở đậu với người làm nghề ăn ong. Ở xa người nhà để lánh việc dữ mà cầu đắc quả Phật. Ông Ðạo-Quang Thoàn-Sư ở nơi mé biển tu đặng thành đạo vậy. Ông Thái-Hư Chơn-nhơn qua ở nơi Vỏ-Di bảy tháng cũng được thành công. Ông Trường Sanh chơn nhơn ở Lạc Dương thành 3 năm thì thành đạo.
Ông Bàn cư sĩ ở nơi trong nhà mà luyện đạo.
Lời xưa nói: Ở chỗ thành thị náo động, mà giữ cái tâm được thanh tịnh, lại không bị tiếng tăm. Nhưng phải có bậu bạn giúp đỡ, hoặc giả đò có bịnh hoạn, hoặc mượn cớ niệm Phật, hoặc đóng cửa xem kinh. Như vậy thì chắc thành đạo chẳng sai.      

Trở lại Mục Lục