Huyền Diệu Cảnh

V. HUYỀN DIỆU LUẬN

Người học đạo mà chẳng sự huyền diệu thì khó tu luyện cho thành Phật, Tiên đặng.
Nếu học thiên văn mà không biết huyền diệu trong việc Thiên văn thì không hiểu được tinh tú trên trời. Nghề địa lý mà không biết huyền diệu thì khó tìm được chánh huyệt. Kẻ tu hành mà không biết huyền diệu của sự tu luyện thì khó phân biện chánh đạo hay là tà đạo. Còn tìm thầy học đạo mà không hiểu huyền diệu thì khó gặp được minh sư. Tìm đạo mà chẳng rõ huyền diệu thì không biết đặng là minh sư. Cầu đạo mà không biết huyền diệu thì khẩu quyết (lời truyền dạy bằng miệng) thì chẳng đặng chơn chánh. Coi các đơn kinh mà không biết huyền diệu thì thiệt giả khó phân. Luyện kỷ mà không biết huyền diệu thì muôn việc trần duyên khó dứt. Trúc cơ (là đấp nền) mà không biết huyền diệu thì nhứt dương khó sanh. Ngoại dược chẳng biết huyền diệu tiểu dược không sanh. Thế dược (lấy thuốc) không được huyền diệu thì thuốc không đi về lò. Khẩu quyết mà chẳng truyền huyền diệu thì già non khó phân. Khi tu luyện thể thủ không được huyền diệu thì thuốc chẳng đi theo một lượt được. Vận dụng chẳng được huyền diệu thì ngòi thuốc khó xây. Ôn dưỡng chẳng được huyền diệu thì giờ khắc khó phân. Vỏ hóa chẳng được huyền diệu thì thần khí chia lìa. Tấn hóa chẳng được huyền diệu thì châu-thiên xây không ích chi. Thối phù chẳng được huyền diệu thì dược miêu chẳng về gốc được (bất qui căn). Mộc dục (nghỉ) chẳng được huyền diệu thì thần chẳng được xung hòa. Dụng công chẳng được huyền diệu thì kim đơn chẳng biết. Vận tiểu-châu-thiên chẳng được huyền diệu thì dược hỏa chẳng tắc được. Thế đại dược chẳng biết huyền diệu thì đại dược chẳng sanh. Luyện xây đại-châu-thiên chẳng được huyền diệu thì thuốc chẳng quá quang dược. Lúc quá quang (qua ải) chẳng biết huyền diệu thì diệu dược tựu rồi lại tan. Qui trung chẳng biết huyền diệu thì dược vật khó giữ. Dưỡng thai chẳng biết huyền diệu, thực khí khó dứt. Ðịnh thai chẳng được huyền diệu, thánh thai nan viên (khó tròn). Siêu thoát chẳng được huyền diệu, khó dời thần lên thượng-đơn-điền. Nhũ bộ chẳng được huyền diệu thì không có phần về cõi tiên thiên. Diện bích chẳng được huyền diệu khó thành Kim-Tiên là Phật.
Hỏi: -Làm sao được phép huyền diệu?
Ðáp: -Muốn biết tâm pháp huyền diệu phải có thầy truyền phép ấy, là trao lời khẩu quyết. Khẩu quyết là lời nói miệng truyền miệng với nhau đặng chỉ cho tột chỗ. Huyền diệu có nói tại Ðơn kinh chớ đâu. Vậy cho nên phải tìm kiếm minh sư chỉ bày tỏ rõ phép huyền diệu thì đại đạo thành được. Kim đơn kiết đặng, thánh thai cũng khá đặng, dương thần khá xuất, thì học Thiên tiên đại đạo sẽ thành Tiên, Phật được.
Tôi học đơn kinh hơn 20 năm mà còn chưa rõ thấu máy huyền diệu, nên không có hiệu nghiệm chi hết. Sau gặp người chí nhơn chỉ bày tôi mới rõ. Tôi lại suy xét thêm mấy năm nữa, mới rõ thấu huyền vi nhiệm mầu. Quả nhiên cũng đồng một lẽ với đơn kinh chẳng sai. Thì tôi mới hiểu phép tắc tu luyện.
Ðời thượng cổ, các thánh nhơn lấy lời nói mà truyền phép tu luyện cho nhau, chớ chẳng bày tỏ sự huyền diệu trong các đơn kinh xưa. Qua đời trung cổ, thánh nhơn có bày khẩu quyết nơi kinh sách mà chẳng dám nói ra. Còn đời hiện tại bây giờ, chẳng những các vì thánh nhơn để lời khẩu quyết trong kinh điển, mà lại còn vẽ hình đồ làm cho kẻ nào muốn tu cho thành linh đơn thì coi đơn kinh cho thiệt kỹ lưỡng,
rồi cầu minh sư truyền cửu khiếu chánh chơn (chánh pháp nhãn tàng).
Lo rửa lòng trong sạch, ra công mà tu luyện.
Trước hết phải trừ ba điều này cho tận tuyệt:
1. Dâm thân
2. Dâm tâm
3. Dâm niệm
Nếu trừ không được thì làm sao luyện tinh cho đặng tinh, luyện khí cho hòa khí, luyện thần cho xuất thần được. Ấy vậy thì kim đơn dầu cho có kiết đặng, thánh thai cũng chẳng tròn.Vậy một mảy hồng trần
đừng mơ tưởng tới, phủi bỏ sạch hết rồi mới ra công tu luyện, mới có thể thành bực thánh nhơn. 

 Trở lại Mục Lục