Huyền Diệu Cảnh

THƯỢNG QUYỂN
NHẬP ĐẠO CHƠN TRUYỀN
I. SANH NHƠN - SANH TIÊN

Ông Lý Trần Tử nói rằng: " Trời đất hay sanh ra loài người, mà người cũng hay trở về Thiên Kinh".
Hễ vô trung thì sanh ra có tướng, còn hữu trung thì sanh ra không hình. Cái khí trong sạch nhẹ nhàng thì nổi lên trên, kêu là Trời, còn cái khí dơ dáy nặng nề thì lóng xuống dưới gọi là ĐẤT. Trời, đất lấy khí hạo nhiên tu luyện mà thành Tiên, Phât. Bởi vậy có trước người, sau mới có Tiên, Phật. Ấy là lẽ tự nhiên của Trời, Ðất.
Khí Tiên thiên là cái khí hạo nhiên ở nơi hư vô (không không). Nó hay sanh ra Trời, sanh ra đất, sanh ra mặt Trời, sanh raloài người và muôn vật. Muôn vật trong Trời đất cũng bởi tại khí tiên thiên mà sanh ra, và cũng nhờ khí ấy mà sanh sản rathêm, rồi nuôi nấng cho truởng thành.Trời thì có khí hạo nhiên nhỏ xuống nơi đất,
còn đất thì có huyền khí xung lên trời. Trời thì có khí dương, mà trong khí ấy dươnglại có ẩn một phần khí âm, lại cũng có lửa hư vô trầm xuống nơi đất. Đất thì có khí âm. Mà trong khí âm ấy có ẩn mộtphần khí dương, nó nghịch xung lên trời. Nên khí Trời xuống, khí đất lên, phối hiệp cùng nhau, làm cho khí âm dương ấm. Hễ đầmcó khí ấm nóng thì tự nhiên ngưng lại, rồi lâu lâu lại có sức đủ mà thành thai. Tự nhiên sanh ra loài người, cùng cácloài thai noãn, thấp hoá và sanh ra muôn vật có hình thể.
Trời là Đại thiên sanh ra loài người, mà người là Tiểu thiên cũng hay luyện thành Tiên, Thánh. Vậy cho nên dùng cái đầu màlàm Trời, cái bụng mà làm đất. Trong mình con người cũng có khí hạo nhiên, nên mới sanh ra cái thân người (cái mang), lạisanh ra Tiên Phật.
Như người cầu được chơn sư, chỉ điểm gốc rễ của tánh (là cái hồn), của mạng (xác phàm) thì cung Càn là khí Trời nhập vàotrong bụng. Khôn là đất, còn huyền chi của Khôn-địa xung lên nơi càng-thu, mà vào chính giữa Càn. Nên Trời xuống, đấtlên, âm dương ngưng kiết, mới có thấp nhiệt huân chưng mà hoá thành thánh thai. Rồi sau cái dương thần nó mới xuất hiện. Đó là sanh ra Tiên, Phật. Lâu lâu dương thần thuần thục bỏ xác bay lên mà nhập vô trong khí hạo nhiên huyền khí, thì đượcđồng thể với Trời Ðất, Phật Tiên, Thánh chơn. Lúc đó thì đời đời kiếp kiếp còn hoài. Tuỳ theo cái tâm mình muốn mà tụ tán, hoặc ngao du thế gian, thiệt là vui vẻ vô cùng, không chỗ nói hết được.Ta luận rằng phép ấy là huyền khí của khí hạo nhiên. Âm dương kết cấu nên kêu là ĐẠO.
Bởi đạo có động có tịnh, nên khí âm dương lên xuống chẳng ngớt, chói sáng rở rở. Khí ấy lại nhập vào trong mình con người, lộn xộn bao hàm khí hậu thiên xuất ra, nhập vô đặng mà dẫn thông với khí hư vô của Trời đất trong chỗ hư không, còn huyềnkhí hư không lại vào nơi trong chơn thân của con người, làm cho huyền khí trong mình con người xuất ra, mà tiếp với khí hạonhiên của hư vô nhập vào. Hạo nhiên và huyền khí ra vô, tiếp nhau chẳng khi nào thôi, giây phút chẳng lìa nhau.
Bởi vì Trời đất hay trộm lấy cái huyền khí trong mình con người, mà nếu nhơn thân bị mất hết huyền khí thì phải chết. Nhưmay gặp đặng minh sư chỉ vẽ phép cướp cái huyền khí của Trời đất lại được, mà đem vào trong mình, thì cái xác mình đượcđầy đủ sung túc huyền khí thì khỏi chết. Đó là phép tu luyện thành Tiên Phật,
chớ không có phép chi khác hơn nữa. Tại nơi mình có công ngưng thần tựu khí,
hay dưỡng cái khí hạo nhiên, hưng vượng thì sống, còn khí hạo nhiên suy vi thì chết.
Người cướp được cái khí hạo nhiên ấy của đấng tạo hoá và lấy sức thần công mà vận chuyển khí hạo nhiên cho hay và cướpđặng huyền khí của hư vô, mà luyện bát bửu kim đơn ắt dưỡng thành được thánh thai, thì dương thần được siêu xuất nơitrong khí hư không. Vậy thì được liễu đạo thành Tiên Phật nào có khó chi.
Vậy nên mới nói: A nậu đa la tam diệu tam bồ đề là rất quí, rất tốt.
Nếu tâm chẳng đặng chơn thật, thì chẳng khỏi: được dễ mà mất cũng dễ. Ắt phải bị duyên lành qua khỏi, thì muôn kiếp cũngkhó gặp cơ hội tốt như vầy trở lại được.

 Trở lại Mục Lục