Huyền Diệu Cảnh
XXXV. THẬP NGOẠT HOÀI THAI LUẬN

Mười tháng dưỡng thai chẳng dùng hà xa, cứ thở nhẹ nhẹ như thai của con hạt, như hơi thở của con rùa.
Trong một năm mộc dục đó phải ngăn ngừa sự nguy hiểm. Phòng đây là phòng cái tâm chẳng định. Thường thường phải giữ hơi lửa ấm ấm hoài và cho có chừng,
đừng cho lửa nhiều mà cũng đừng cho không lửa. Thường định, thường biết.
Nếu chẳng hay,chẳng biết e tại lửa lạnh quá, thì đơn dược ắp phải chậm.
Lại nói rằng: Hồi mới nhập định, phải dùng hỏa hầu mà luyện khí cho thành thai, đặng hóa thần anh nhi (ngươn thần). Khi ngươn thần được linh và thánh thai thành rồi thì không dùng hỏa hầu nữa. Nếu vọng ý còn hành hỏa nữa, thì chẳng khỏi làm hại cho thánh thai.
Chủ yếu cho có lửa ít ít mà phải cho còn lửa hoài thì 2 hơi khí mới định được hết.Rồi thì thành được cái cảnh hư vô, nên kêu rằng
: Mười tháng đậu thai thần. Hễ thần được trọn rồi ắt xuất ra tại nơi hạ đơn điền và trung đơn điền, dời lên thượng đơn điền.
Lúc mới nhập định phải giữ định 3 tháng, cho 2 khí động nhẹ nhẹ nơi rúng. Phải lấy chỗ rúng làm chỗ hư cảnh (chỗ không không).
Gìữa định cho đến 4, 5 tháng thì 2 hơi khí âm dương đều ngừng, chừng ấy cái tánh ăn đã dứt được <tuy không ăn mà trong bụng không biết đói cũng như có ăn vậy, vì khí đầy đủ rồi>. Còn có một mình ngươn thần tịch chiếu mà làm chủ cái thai Tiên mà thôi.
Ðịnh đến 6, 7 tháng trong tâm chẳng sanh việc chi hết mà cũng chẳng diệt. Lại không ngủ nữa <không ngủ mà vẫn khỏe như đã ngủ vậy. Còn người phàm không ăn, không ngủ thì làm sao sống được>. Ðịnh tới 8, 9 tháng, trăm mạch trong mình đều ngưng lại hết.
Ðến 10 tháng, tiên thai đã đặng thuần dương <là trọn khí dương, không còn khí âm nữa> thì thần trở về đại định. Hễ thần đại định rồi, thì hay sanh huệ <là sáng láng, thông minh> tự nhiên có cảnh nghiệm lục thông phát ra. Lục thông là: lậu tận thông, thiên nhãn thông, thiên nhĩ thông, túc mạng thông, tha tâm thông, thần cảnh thông. Trong lục thông, dầu được 1 miếng thần cảnh thông cũng đủ vui rồi, vì biết được việc họa phước của người thế gian, biết được việc qua rồi, cùng việc xảy tới.
Như người tu luyện chẳng dùng sự huệ ấy, thì sự huệ đó hóa thành ra trí <trí là biết so sánh, biết việc phải, việc quấy, rõ việc nên việc hư. Nhiều người dùng sự huệ mà bói khoa, quyết đoán họa phước>.

 Trở lại Mục Lục