Huyền Diệu Cảnh

XXVIII. THỂ DƯỢC QUI LƯ LUẬN

Lấy thuốc mà đem vào lò, ấy là ngưng thần đem vào khí huyệt. Phải mượn hơi hít vô thở ra của khí hậu thiên mà tìm hô hấp (hơi thở) của chơn nhơn. Mỗi hơi thở đều qui căn, thì tự nhiên khí nó kêu, nó động, nó hít vô, nó thở ra, lại đi ngược trở về.Nói rằng thở ra,
thì khí về nơi khiếu, nên hơi khí thở trong cái ống tiêu khổng lồ ở trong mình ta (cái họng thở). Thường biết bởi cái khí ấy nó qui căn.
Nói rằng: Cái hơi thở đó nó sâu lắm. Khí hậu thiên hô hấp hay lưu luyến thần khí. Khí hậu thiên hít vô thở ra nhẹ nhẹ mà chẳng dứt, cứ đi về chỗ gốc nó chẳng khi nào thôi. Chơn khí đã đặng sức mạnh thần lực của khí, vậy thì khí đó tự nhiên trở về gốc nó.
Nói rằng: Phải dùng ý nhiệm mầu mà vận động hơi khí ở trong, đặng chiêu nhiếp cái khí động ấy cho nó qui căn. Lại nói: Hễ khí nó chạy nơi ngoài, thì thần cũng ở nơi ngoài. Còn thần trở về nơi gốc (qui căn) thì khí nó cũng trở về nơi cung. Thần mà trở lại nơi mình rồi, thì tự nhiên khí cũng trở về rồi.
Nói rằng: Lúc ấy tâm ý chẳng nên hôn trầm, tán loạn (tối tâm lộn xộn), phải chuyên tâm thành ý, một việc trần thế chi cũng đừng biết tới, một mảy chi việc nhơn dục không biết đến. Phải lo lấy thuốc mà đem về lò, rồi sau sẽ gói gấm gìn giữ thuốc ấy theo phép.

XXIX. PHONG CỐ LUẬN

Khi đem thuốc vào lò rồi thì phải lo phong cố (niêm cất) chớ chẳng nên để nó chạy ra ngoài.
Phải ngưng thở khí tốn phong, ngưng thần nhập định. Liểu tâm liểu ý. Ðịnh tâm nơi không vị, đợi cho thuốc đúng (là không già, không non) đặng có phát ý mà khởi hỏa, vận hành châu thiên. Cái tâm và hơi thở phải nương nhau. Chẳng nên mau quá, mà cũng chẳng nên chậm quá. Phải giữ xung hòa mà vận hành cho đến cung càn. Khí âm, khí dương giao cấu với nhau rồi, thì lại trở xuống khôn cung mà qui căn, huân chưng, mà đợi khí dương sanh ra, ấy là vận châu thiên đặng giáp vòng rồi.Nói rằng: Lúc trúc cơ
đặng yểu minh là huyền diệu. Khí dương mới động lần thứ nhứt mà cái tâm mình nó biết, ấy là huyền diệu. Ðiều ngoại dược, phải ráng sức mà nấu luyện mới có huyền diệu. Lúc thuốc sanh ra ngưng thần mà chiêu nhiếp thuốc ấy là huyền diệu. Lúc phong cố bỏ dứt được các niệm tưởng không sanh, không diệt là huyền diệu. Dưỡng thai mà việc niệm tưởng không sanh, không diệt là huyền diệu. Thánh thai đã viên thành rồi, mà chẳng xuất thần là huyền diệu. Chiêu thần lên thượng đơn điền đặng ôn dưỡng, mà thần không xuất là huyền diệu. Ðiều thần , xuất xác mà cẩn thận chiếu cố được là huyền diệu. Diện bích mà tịch diệt đại định được ấy là huyền diệu.

  Trở lại Mục Lục