Huyền Diệu Cảnh

XXVII. THỂ TIỂU DƯỢC LUẬN

Hễ thuốc chín thì thần của mình nó biết tự nhiên. Nếu thần không biết thì đã có lầm lỗi điều chi trong việc luyện thuốc đó rồi vậy.
Lúc tiểu dược sanh ra, thì hai con mắt có hào quang phóng ra, hai lổ tai có hơi gió thổi ù ù, đàng sau ót có động tiếng lớn, ở trong huyệt khí thì nóng cũng như nước sôi, cái khí nóng ra nơi đường dương quang, chạy vòng vòng lại nơi đơn điền, rồi đi thẳng đến vĩ lư. Lúc đó cái dạ dưới (bas-ventre) và hai cái bắp đùi nó làm như muốn đi. Phải dùng thần công mà giáng phục nó, đặng biện phân già non. Lấy thuốc mà nấu luyện, rồi vận một châu thiên, động rồi lại động thêm, tịnh rồi lại tịnh nữa, vận châu thiên rồi vận thêm nữa.
Nếu thuốc già quá thì khí tán, ắt kim đơn chẳng kiết, còn non quá khí ít, cũng không thành đơn đặng. Phải cho đừng già, đừng non. Khí nóng phải ấm ấm hoài, như hồi mới tắm vậy. Lúc đó không già quá, mà cũng không non quá, thiệt là lúc phải thời lấy thuốc mà vận hành, thì kiết kim đơn chẳng sai.Phàm khi nào tại trong đơn điền có chơn khí phát động, thì phải luyện vận một châu thiên.
Luyện thuốc mà chẳng vận một châu thiên thì lửa tắt chẳng đủ.
Lời xưa có nói: "Vận rồi cái máy hà sa, ngươi sẽ đi ngủ lại. Rồi mai sẽ làm y theo cái đó mà tiếp thiên căn. Luyện cho đến ngươn tinh chẳng động nữa, cái dâm căn (ngoại thận) thụt vô như đầu con rùa vậy, thì ngoại thận chắc thành rồi.
Phải thổi điều hậu thiên võ hỏa, mà giữ văn hỏa như cũ, đặng ôn dưỡng tịnh định mà đợi cho dương quang (lằn khí sáng) phát ra lần thứ hai nơi trước mặt, thổi khí ấy nó chạy đến cây cột cờ trước cửa ngõ (sóng mũi) thì kim đơn thành rồi vậy. Ðây là nói sự nguy hiểm trong giờ công phu tu luyện.
Thuốc sanh ra mà chẳng biết thời, là chẳng biết già non, là nguy hiểm. Thể thu thái quá hay là bất cập cũng là nguy hiểm. Thể vận mất chừng đổi là nguy hiểm. Vận hành chẳng thấy trở lại chỗ ban đầu là nguy hiểm. Tấn dương hỏa chẳng biết chỗ tắt lửa, là nguy hiểm. Thổi ấm phù chẳng biết chỗ qui căn là nguy hiểm. Lửa đủ chẳng biết chỗ tắt là nguy hiểm. Nơi khí phải xoi mấy quang khiếu, mà xoi chẳng thiệt thông là nguy hiểm. Lúc quá quang phải tụ, mà lại tán là nguy hiểm.
Lúc quá quang chỗ thước kiều là nơi nguy hiểm. Lúc phục thực nơi huỳnh đình phải làm như hư không, nếu có trứ ý chi một mảy thì là nguy hiểm rất lớn. Chẳng mất dương thần đặng, thì là nguy hiểm. Lúc nhập định, xuất định cũng nguy hiểm lắm. Mà khi đạo thành rồi, biết đặng thiên biến vạn hóa, thì các sự nguy hiểm đều dứt hết.
Lúc vận hành châu thiên thì phải chủ nhơn ý nơi đơn điền. Phát ý cho gió tốn phong thổi động chuyển càn khôn. Lúc lấy thuốc phải dùng ý đặng giữ thuốc nơi đơn điền. Phải giữ cho thiệt cẩn thận, rồi mới nên vận chuyển. 

 Trở lại Mục Lục