Huyền Diệu Cảnh

XIX. NAM NỮ HỮU BIỆT LUẬN

Nữ sắc hay trộm tinh, cướp khí, hại thần. Người mà thấy sắc tốt (gái đẹp) tự nhiên huyền khí trong mình nó hóa ra ngươn tinh. Như lòng còn dâm niệm nữa, thì ngươn tinh hóa ra trược tinh, rồi nó đi theo đường dương quang mà chạy bậy ra ngoài. Cho nên đàn ông con trai chẳng nên gần đàn bà con gái. Còn đàn bà con gái cũng phải xa lánh đàn ông. Người xưa có nói rằng: Ngừa sắc tốt cũng như ngừa cọp dữ. Ngăn lòng dục cũng như ngăn giặc mạnh.
Vậy nên đàn ông, đàn bà chẳng đặng gần nhau. Xưa kia ông Liên Trì (đi tu luyện) về thăm nhà 3 lần, không cho vợ gặp mặt.
Nếu đàn bà, đàn ông không ở riêng ra, ắt là luyện kim đơn khó thành được.

TRUNG QUYỂN
TÂM PHÁP TRỰC CHỈ
XX. QUYẾT NGƯNG THUYẾT

Ông Lý Trần Tử nói: người tu hành, việc chi cũng đừng tưởng tới, đừng biết tới, phải coi như không vậy, thì chung cuộc mới thành công. Còn mỗi việc đều trứ hữu (ý tưởng có) rốt cuộc cũng hóa ra không.
Kẻ tu ngoại đạo, tuy là ngồi thoàn cho khô xác, mà ý còn tư tưởng, mờ mời mịt mịt đại định, tâm không cảnh giới, ấy là thỉ chung trứ vô (tưởng không). Dầu tu cách đó, cực khổ mãn một đời rồi chết cũng xuất âm thần mà thôi. Chớ chẳng đặng siêu xuất ra kiếp ngoài được. Còn phải bị đọa luân hồi. Hễ hưởng hết quả thì cũng đầu thai. Còn kẻ bàng môn tu trì sau trước trứ hữu, nên tu hành trọn đời, mà chẳng khỏi đường sanh tử luân hồi.
Nếu muốn tu cho liễu đạo, đặng ra khỏi vòng luân hồi, thì phải tìm chơn sư chỉ chơn khuyết, và máy huyền diệu, đặng mà luyện huyền cơ, chỉ phép hữu trung hóa vô, vô trung biến hữu, hình phép diệu dụng. Hữu vi nghĩa là: khi chưa tu, trong lòng muốn việc chi đều là hữu hình, khi gặp đặng minh sư truyền chỉ, bày cách luyện kỷ, thì trong cái tâm mình nó trở nên vô vi, muôn việc đều không biết đến nữa. Rồi lần lần sau sẽ luyện trúc cơ, một trăm ngày, vận tiểu châu thiên, an lư lập đảnh mà hạ luyện thuốc kim đơn. Trong mấy phép ấy thì có mượn tên giả mà đặt cho mỗi việc.
Vậy chẳng phải không mà hóa ra có sao?
Lúc ba năm nhũ bộ, chín năm diện bích thì dương thần xuất hiện, biến hóa vô cùng.
Như vậy chẳng phải là có hay sao?
Lại nói rằng đảnh lư chẳng vẽ hình ra được, ấy là phép diệu dụng biến hóa. Mỗi món thảy thảy đều lấy tên giả mà thí dụ. Nếu không lập giả danh mà dùng, thì người tu hành học đạo có biết chỗ nào mà hạ thủ. Nên các vì thánhh xưa mượn muôn ngàn giả danh mà thí dụ. Mượn giả mà làm thiệt, mới thành ra tiếng mà dùng trong đại đạo.
Còn phía sau có Tam Quang, cửu khiếu là mấy đường kinh lộ để luyện linh đơn đó.
Còn phía trước cũng có tam điền, cửu khiếu là chỗ tựu khí mà luyện kim đơn. Còn chỗ khí huyệt phát xuất huyền quang khiếu, ấy là cái khiếu trong khiếu sanh ra khiếu trung chi khiếu. Phật, tiên, thánh đều tại cái khiếu đó mà sanh ra. Nếu không gặp chơn sư chỉ cái khiếu ấy cho mà luyện, dầu cho có tu đến già, đến chết cũng không thể thành Tiên, Phật đặng.   

  Trở lại Mục Lục