PHƯƠNG-CHÂM GIẢI-THOÁT. PHƯƠNG-hướng tu-tâm tỏ diệu-mầu, CHÂM lòng học Đạo ngộ cao sâu, GIẢI qua khốn khổ nơi trần-thế HOÁT cảnh bi-ai lắm não sầu! HỰU Lắm não sầu ở nơi thế-tục, Khi thoát rồi huệ thức tu trì, … Không còn phải chịu sanh-ly, Trừ tiêu tử biệt thoát-ly cảnh đời. Ở cảnh đời lắm nơi đau-khổ! Vì vô-minh ở chỗ Diêm-phù. Ngày nay giác-tỉnh gắng tu, . Không còn mê muội mịt-mù vô-minh. Phải lập chí vẹn gìn Đạo cả, Mượn tham-thiền giục giã tu trì, Nằm, ngồi, đi, đứng qui y Thoát qua cảnh khổ ai-bi vô thường. XTC: PHƯƠNG hướng đường đi vạch lối-lề, CHÂM lòng học Đạo phá u-mê. GIẢI qua khổ ách đời bi đát, THOÁT chốn lao-lung khỏa nghiệp về. HỰU Khỏa nghiệp về phương-châm giải-thoát, Hỡi Đệ hiền bòn mót quả công! Cùng chung một dãy tâm-đồng, Đề-tài mổ-xẻ gìn trong lối-lề!... Gìn lối-lề u-mê xóa bỏ, Là đường đi tự ngộ chơn lòng. Phương-châm ghi rõ không không, Con đường giải-thoát qua vòng tử sanh. Vì trần-gian hôi tanh mến tục, Bởi con người tiềm-thức sóng xao, Cho nên mãi khổ dạt-dào, Đắm mê biển ái lộn-nhào trần-gian! Nào con cháu buộc-ràng đau-khổ; Nào gia-đình là chỗ chôn-thân, Biết bao cay đắng phong trần, Ra đời chịu nỗi tao-tân thảm sầu! Con người giả nào đâu có thiệt, Dứt thở rồi đâu biết chuyện gì? Sống trong cái cảnh sanh ly; Vào khuôn tử biệt ai-bi thảm-nàn! Đã biết thế đa-đoan không lọc, Vào đường tu chẳng dốc thành tâm. Gây bao nghiệp-chướng lỗi-lầm, Bồi thêm quả-báo ngàn năm lu-mờ! Phải không Đệ? Bây giờ tới Đệ đi. P.N: Ôi thế-gian! Dật-dờ đau-khổ, Quả dập-dồn ở chỗ sầu đau! Biết tu thì phải hằng trau… Tham-thiền nội quán làm sao cho tròn! Chớ mê-muội mà còn dục-vọng… Thế cho nên Tâm trống ma xen. Làm sao khai được ánh đèn? Ánh đèn trí-huệ là then chốt gài. Người tu học hoằng-khai diệu-lý, Tự ngộ mình trực-chỉ qui-nguyên, “Hồi Quang Phản Chiếu” chú chuyên, Mùi đời phủi sạch vạn duyên không còn! Người tu học hạnh tròn lý-Đạo, Dòm vào trong cải tạo lấy mình, Đó là nguyên-bổn hồi sinh, Nhứt trần bất nhiễm Chơn-linh phục-huờn. XTC: Bởi thế-gian vì còn chấp tướng, Trụ giả thân mới vướng sầu đau, Gây nên bảy sóng ba đào, Nhấp-nhô thuyền giả đắm vào nghiệp sâu Ôi! Thân nầy vì đâu phải khổ? Bởi vô-minh lộn chỗ dương-trần; Vì mê nên mới có thân; Có thân chẳng biết tâm thần sáng soi. Thì làm sao lố mòi đạo-lý? Vì còn mê ích kỷ tư riêng, Gây bao cái cảnh ưu-phiền! Gió trần mãi dập oan-khiên đưa vào. Tâm đã nhiễm làm sao sáng đặng? Cái ánh đèn vô tận chưa khai, Bởi vì cơn lốc cứ lay, Ánh đèn trí-huệ lung lay lu mờ. HỰU Lu mờ đạo-pháp bởi tâm mê, Thân giả sao không tỉnh lối lề? Phương-hướng tu-hành mau tỏ ngộ, Con đường giải-thoát đến Bồ-đề. Bồ-đề Phật tánh tẩy oan-khiên, Xá Lợi Mâu-Ni chiếu diệu-huyền. Ngọc Đảnh Tam-Tòa mau ngộ tánh, Quay về phục bổn đặng minh-nhiên. Minh-nhiên đáo phục chốn tâm-linh, Nhứt thệ qui-y tự cứu mình, Tỏ-ngộ con đường mau giải-thoát, Cảnh trần giả-dối khổ muôn nghìn! Khổ muôn nghìn, Phải cứu mình, Tự hồi minh, Thức Chơn-linh, Phải giữ gìn… Tánh hồi minh, Tụng Huỳnh-Đình, Phục Khí sinh, Thần trưởng linh, Phải giữ Tinh. Giữ gìn Tinh Khí trưởng Thần, Tu-hành phải rán Kim-Thân đáo về. Ngày bốn buổi quay về Phật tánh, Đêm tham-thiền tạo cảnh chơn-như, Chuyện đời hãy xóa cho lu, Để khai Đạo-pháp sáng từ trong Tâm. Đạo huyền-mật thậm thâm vi diệu, Giải-thoát lòng mở khiếu HUỜN-NÊ, Đạo lai trở cõi Bồ-Đề, Niết-Bàn nhập đảnh nhàn quê Thiên-bồng. Động đào nguyên“CHƠN-KHÔNG” tự-tại, Chốn “HUỲNH-ĐÌNH” khí hải trừ tiêu, Đạt rồi chơn-lý cao siêu, Không còn huyễn cảnh tiêu diêu Niết-Bàn. Phải không Đệ? Giờ Huynh-đệ mình lai-rai… Bây giờ phải tu sao cho giải thoát đây nè! Giải thoát thì muốn nhưng mà có đặng hay không? P.N: Lấy phương-châm làm đầu tu-luyện, Phải giới-răn thể-hiện lòng-thành, Chí-chơn quyết-dạ bạch-thanh, Không còn nhiễm tục trọn lành mới xong. Phải cố-gắng thoát vòng đau-khổ, Khi tỉnh rồi phải độ lấy mình. Tham-thiền phục-bổn hồi-sinh, Nằm, ngồi, đi, đứng vẹn gìn Đạo-Tâm. Quyết tinh-tấn thậm-thâm vi-diệu, Bế sáu căn mới hiểu linh-đài, Trừ tiêu tam độc nghiệt cay Giả thân không nhiễm trần-ai bụi đời. Được như vậy thoát nơi bể khổ, Rồi tỏ lòng tự ngộ lấy mình, Chí chơn phục-bổn hồi sinh, Không còn quả-báo đắm mình trầm-luân! XTC: Vì trầm-luân có thân phải khổ, Bởi chúng sanh lầm chỗ dương trần, Cho nên cứ mãi tao-tân!... Buồn, vui, cười, khóc trăm phần thê-lương! Nay Lão nói con đường giải-thoát, Cho nhân-duyên nghe lọt vào lòng, Để mà Đạo-Pháp trọn thông, Vạch ra lề-lối vầng-hồng Mâu-Ni. Ai cũng nói qui-y Tam-Bảo, Mà việc trần lai-đáo nội tâm, Hằng ngày bao cảnh lỗi-lầm, Gieo thêm nghiệp-chướng thăng trầm nặng vay! Vì người tu không ngay ý định, Cái thân này toan tính gì đâu, Ý kia làm chủ đứng đầu, Cho nên xoay diễn ngõ hầu kềm ta. Pháp Lục-Độ không hòa bố-thí, Còn dối lòng không trị cho xong. Thân này cứ mãi gieo trồng, Nghiệt oan, oan-nghiệt Tâm lòng cột thêm. Thì làm sao mà kềm Tâm Tánh, Đến con đường đức-hạnh song toàn, Pháp chơn nhẫn-nhục lo tròn… Người tu phải rán mót-bòn chút công. Không tinh-tấn thì không đặng Đạo, Giải-đãi hoài lục đạo trị-vì, Gây ra cái cảnh ai bi, Vì ma làm chủ chia-ly đạo lòng. Không thiền-định nhìn trong không thấy, Nói tu ngoài giải-đãi không nên, Đạo lòng thì cứ để quên, Ngày qua tháng lụn không nên bao giờ! Vì tâm động dật-dờ oan-trái, Cái thân nầy vướng phải trầm-luân, Đường đi hãy rán dò chừng, Ma âm quấy phá tưng-bừng nội-tâm. Không trí-huệ sao tầm chơn-lý? Vì mờ lu điều khí chưa tròn, Cho nên chẳng dạ sắt-son, Con đường giải-thoát vẫn còn xa-xăm. Phải không Đệ? Bây giờ Huynh-Đệ mình nói lai-rai “PHƯƠNG-CHÂM GIẢI-THOÁT” XTC: Nay Huynh-đệ lập đường giải-thoát, Dùng phương-châm tránh lọt Diêm-phù Để giúp ai thật xứng chơn-tu? Mau quay gót vẹt mù ám khí. Có thân này thật là tế-nhị, Mà không tu làm quỉ làm ma. Lão lòng thương thật đấy xót-xa! Vì tu miệng chưa hòa Tam-Bửu. Thì làm sao tinh-thần kết tụ, Khai huệ-đăng phục ngũ triều-nguơn. Chơn-lý thông mở hé phục huờn, Khai diệu điễn cho tròn công quả! Bởi trần-gian là đường nghiệt ngã, Mà người đời gieo họa vào thêm, Nên đạo-pháp chẳng có ghi tên, Đường giải-thoát chưa lên được đặng! Vì người tu không thiền tinh-tấn, Mà quán lòng sân-hận do đâu? Và vật-chất cứ mãi mưu cầu, Làm chìm-đắm Bửu-Châu chưa mở. Này nhân duyên! Nghe rồi tháo gỡ, Bao oan-khiên còn ở trong lòng, Đường nào đi hãy rán cho xong, Mà nhận định trong lòng tiến đạo. Đường đời mình đừng nên hoài-bão, Không trường-tồn lục-lạo trần-gian. Còn đường Đạo mình đã quày đàng, Mau thức-tỉnh lo tròn ý-chí! Tu chớ đừng để lòng bi-lụy… Rồi ma lòng nhập quỉ một đoàn, Hãy lắng-lặng thấy tánh chu-toàn, Gìn tâm-ý mót bòn đêm tối!... Nay phương-châm Lão đề lề-lối; Vẽ con đường khỏa tối phi-thường, Nếu ai nghe chẳng có vấn-vương… Thì thấy đặng phô-trương lý Đạo. Đường mình đi tự mình cốt tạo, Hãy trọn lòng lai-đáo chơn-như, Hiệp bề trên thiên-điễn Đại-Từ, Không luân-hồi bao thu phải khổ! Có thân này đớn-đau mấy độ, Cái giả này sống chỗ nhớp-nhơ, Nào oan-nghiệt cứ mãi chực-chờ… Rồi bịnh đau dật-dờ thân xác! Vì gia-thê làm lòng tan-nát, Của, tiền, tình gây ác biết bao! Vật-chất kia càng lúc càng cao, Thì linh-tánh lộn-nhào càng lẹ. Nên mùi Đạo giờ đây nhạt-tẻ, Hãy khơi lòng sưởi lẹ mau lên! HỰU Mau lên đến chốn Thiên Đài, Sưởi lòng Đạo pháp hoằng-khai chánh-truyền. Đường giải-thoát đâu yên mà tưởng, Dù gập ghềnh không lưỡng-lự lòng, Con đường Đạo phải tròn thông, Đường đời gạt bỏ cho xong thế tình. Vì buộc trói nhân-tình thế-thái, Sống trên đời vướng phải quả nhồi, Cho nên đau-khổ bao lời Có thân chìm đắm ở nơi trược trần. HỰU Trược trần ám-khí mãi mê-tân, Giải thoát mau lên phải rán lần. Một kiếp tu-hành qua Bỉ-ngạn, Sông mê thoát chốn khổ tao-tân. Thôi Lão thăng.
|