BÁT QUÁI ĐỒ THIÊN

    

CAO ĐÀI HUỲNH ĐẠO CHIẾU MINH VÔ VI TAM THANH

BÁT QUÁI ĐỒ THIÊN

KHÕI NGUƠN LẠI ƠI NGUỒN LẠI BỨC THIÊN ĐỒ

DI SẢN VĂN HOÁ QUỐC ĐẠO ĐẠI ĐỒNG

GIAI ĐOẠN II: 1946 – 1949

BÍNH TUẤT – KỶ SỬU

1 9 3 0

ĐẠI ĐẠO LUẬN

1 9 2 0

LƯU HÀNH NỘI BỘ

BÁT QUÁI ĐỒ THIÊN

Giai Đoạn II : năm 1946 - 1949

NGỌC TIÊN ĐÀN Hợi Thời đêm 13.2.Kỷ Sủu, 1949.

Bài I :

PĐ : Liên Từ, PL : Huệ Từ , ĐG : Huệ Minh, ĐK : Chơn Tâm.

THI
Đạo muôn năm vạn sử truyền,
THÔNG tình nghĩa vụ ý cần chuyên;
MINH tâm phát huệ tầm căn bổn,
TIÊN Phật ngày đêm luyện bí truyền.
Lý Thông Minh Tiên, Bần Đạo chào toàn chư phận sự.

THI
Gẫm đời chán ngán cảnh đời nay,
Sao thế lấn chen chốn đoạ đày?
Đuốc huệ quang minh Trời dẫn dắt,
Con đưòng chơn chánh nào có hai..

Hựu
Nào có hai nền Đại Đạo đâu,
Non sông đất Việt rạng hoàng Âu;
Thiên tai địa ách đều vựơt khỏi,
Gắng cố cần chuyên vượt đến lầu,

Hựu
Đến lầu bồng cảnh vịnh Thien Thai,
Đức trọng dù sao cũng chẳng nài;
Quỉ khóc thần sầu đời hổn độn'
Cùng mhau chung kết tỏ tài trai.

THI
Tài trai ứng dụng giữa thời nay,
Đạo đức, giang san, nợ sắc tài;
Tiến rhủ qui mô cùng thế sự,
Con đường truỵ lạc dẫm càng say.
Quốc hồn đạo đức văng vẳng gọi,
Nào ớ người âu liệu sức mài;
Tên tuổi muôn đời sanh sử tạc,
Gánh gồng nặng triệu cả hai vai.

Bình, Điển ký nghe kỷ: Khoán thủ đầu :

LÝ THÔNG MINH TIÊN. Rất buồn đạo đệ lại viết sai pháp danh Bần Đạo.
Kha bạch : Xin lỗi.
THI
Mời cả đàn trung lẳng lặng nghe,
Toạ thân nghiêm chỉnh khá kiên dè;
Tiếng đờn giác ngộ thông tưòng rõ,
Muốn việc đạo đời liệu sức che.

Người sanh ra trong cõi thế, điều quan trọng nhứt là phải hiểu sự ứng dụng của xác thân. Trời ban bố linh hồn thì linh hồn ấy nào phải dụng quanh quẩn trong nổi thường tình thế tục. Bổn phận người là phải làm sao cho tròn nghĩa vụ để đem lại tinh thần dũng mảnh, để bù lại ơn Tạo Hoá

đã dày công nung nấu khối tinh ba.

Phàm sanh ra ở thế, người không hiểu áp dụng đời sống đấy là một kẻ vĩnh bất tự dụng của xã hội nhơn quần.. Nhưng đứng trước tình thế giựt giành phân phối, trước những sự manh tâm chia rẻ của loài người, nếu kẻ phàm cứ mãi đi theo " tiếng gọi của non sông" phù vân ấy, chẳng khác gì chác thêm nỗi oan gia nghiệp chướng thêm thôi.

Đứng trứơc hoàn cảnh nầy người phải sáng suốt, nhứt định phải tầm phương tuyệt đối cao siêu để dẫn dắt toàn linh sớm tỉnh ngộ quày về nẽo chánh. Phương Pháp Tối Diệu Cao Siêu ấy Chính là Con Đường Tôn Giáo do Chính Đại Từ Phụ Chuyển Khai Ngày Nay Đó Vậy.

Dù Tôn Giáo nào cũng là Cơ Quan của Ơn Trên phổ hoá nhưng chỉ khác thời kỳ và trình độ dân chúng đấy thôi. Chư phận sự nên hiểu trình độ dân chúng ngày nay đã vựot ra ngoài vòng mê tín không còn ở trong phạm vi u ẩn ngày xưa. Bổn phận người truyền Đạo nên áp dụng phưong pháp

VÔ VI TRONG Ý NGHĨA HỮU HÌNH mới mong người tùng phục được.

Kìa xem non sông đẫm lệ giữa tiếng ta thán của nhơn loài. Bổn phận người hiểu Đạo phải thế nào, không lẽ ẩn nhàn sát kỷ giữa lúc đồng loại lâm nguy!

Chư phận sự ôi ! Càng nghĩ càng đau, càng trông càng khổ cho tình đời lắm thảm trạng thê lương.

Giữa lúc Quốc Gia điên bái, dân chúng sầu thảm, bổn phận là con dân đất nước, chư phận sự nên cầm đuốc chơn lý để soi đường cho toàn linh thức tỉnh. Người muốn đoạt được nguyện vọng,chơn lý cao siêu ấy, tức là giống Bản Đại Đồng từ trong lẫn ngoài phải dẹp bỏ tất cả nỗi vật chất ê chề, dẹp bỏ tinh thần ích kỷ, trau sửa cuộc đời vốn đã từ phong lưu bị tụt sang cảnh bần tiện, bên trong cũng như bên ngoài, phải tỏ vẽ bình đẳng để len lỏi vào nơi hắc ám mà rọi lằn sáng quang minh.

Lằn quang minh sáng lạn ấy chính là chơn lý của Đạo tức là Đời phải được nâng cấp. Muốn hiểu rõ ý nghĩa tối diệu cao thăm ấy chư phận sự cần ôn trí lại nghững lời Thánh Giáo mà Ơn Trên đã dạy từ lâu.
THI BÀI
Thói đời dường thể phù vân
Mượn tình ấm lạnh đai cân lỡ làn.
Người ở thế lầm than đau khổ,
Cũng vì ham cao cổ ngóng tường;
Chác bao nhiêu nỗi hận trường,
Than bao lời khổ trên đường hiển vinh.
Luận thế sự trường tình chua xót,
Khảy giọng đờn bùi ngọt lắm phen;
Nào ai thắp đuốc rọi đèn!
Nào người tráng sĩ đôi phen giúp đời.
Khi mang cảnh luỵ rơi lả chả,
Nào nhớ khi sụp ngã tương lai;
Mãi mê chi cảnh đoạ đày,
Non sông muôn bước dậm dài ủ ê.
Quyết giúp đời cứu lê dân khổ,
Dắt chúng sanh hối ngộ quày chơn;
Móc mưa chi nỗi cô đơn,
Chày kình vẳng tiếng đỉnh sơn phưong Trời.
Bổn phận kẻ hiểu thời hiểu thề,
Nỡ ngồi yên dâu bể dân đen?
Tiếc chi cái sáng cuỉa đèn ?
Rồi quên yến dọi đòi phen trăng tà.
Tròn thời vụ lòng ta mahn mác,
Trọn trò Tiên cởi hạc phi vân;
Sao cho hai mối trang bằng,
Sao cho hiểu rõ nền nhân sách đèn.
Đời sắp đổi màu đen hiển hiện,
Cuộc thế trần lân chuyển huyền cơ;
Tư nhơn giữa lúc hẫng hờ,
Tầm người lá ngọc cành tơ nhiệm mầu.
Con đường Đạo là cầu độ chúng,
Dìu dắt nhau ứng dụng chơn tâm;
Gánh gồng chác lấy đuốc hồng,
Độ người thoát bể long đong của đời.
Dù thời thế luân vơi chi nữa,
Dù thói đời phất phưởng tà tâm;
Đạo đức giữ lấy móng mầm,
Mặc phường chánh trị long đong cùng đời.
Non nước có cơ Trời định sẳn,
Lòng dặn lòng cứ thẳng đưòng ngay;
Muôn trùng sóng táp nhạt phai,
Giữ tinh thần Đạo trương tài độ dân.
Lời khuyên tiếng nhủ ân cần,
Chư hiền gắng liệu lượng phân chánh tà

THI
Bao lời tâm sự tỏ vừa qua,

Khuyên cả nên tầm đoạt chí xa;

Tiến bước giồi mài đường đạo đức,

Long Hoa sẽ khỏi sụp bể Hà.

Cầm cheo rướt kẻ trần gian khổ,

Được phỉ lòng vàng của kẻ xa;

Non nước một màu còn đăng đẳng,

Nợ đời gánh vác phỉ lòng ta.

Bao nhiêu lời dạy vừa qua là những lời bí yếu để người cao kiến

đạo tâm tầm hiểu.

Hiền đệ Kha, đàn cơ hôm nay của Bần Đạo là một đàn cơ trả lời ý nguyện của đệ trong bức mật khải vừa qua, đệ hiểu chăng? Sở dĩ hôm nay Bần Đạo giáng cơ nơi đây vâng lịnh Đức Đông Phương Chưởng Quản, nhưng khi giáng đàn Bần Đạo rất hài lòng chư phận sự.

Riêng phần Huệ Minh, Bần Đạo khá khen cho lòng hiếu tử đã giữ tròn bổn phận thiêng liêng và vẫn bảo toàn trung nghĩa.
Huệ Minh bạch : Xin Ngài cho biết Ngài là ai ?
Cười . . . Hiền đệ Kha giải thích để Huệ Minh hiểu ta là ai vậy.
Bần Đạo khuyên Huệ Minh nhớ chí khí của giống dòng mà hăng hái theo đường Đại Đạo nghe.

Cơ bút là một quan tối trọng chưa phải lúc tỏ nỗi tình riêng. Bần Đạo hiện nay đang nhận phận sự của Toà Tam Giáo về ngành Hiệp Thiên Đài do Đức Đông Phương Chưởng Quản,

lẽ tất nhiên còn nhiều kỳ tái ngộ.THĂNG./.

Trở lại Mục Lục

Thư Viện 1      4   5