Địa Tạng Vương Bồ Tát

                                             
                   Quỉ vương        

PHONG ĐÔ ĐẠI ĐẾ XỬ ÁN

PHONG ĐÔ ĐẠI ĐẾ XỬ ÁN
ĐÀN CƠ Ở NGỌC LINH THÁNH TỊNH
Tối ngày 25 tháng 9 năm Đinh Dậu - 1957

ngoài trời tối đen, Ban Lễ đã lo chu đáo lễ phẩm nơi Thiên Bàn để đến
8 giờ 30 sẽ lập đàn cơ. Trên trần của chánh điện có treo 2 ngọn đèn “măng xông”
thắp bằng dầu hôi đã được bơm hơi đủ dùng cho đến khuya rồi sẽ bơm lại. Khi đàn cơ bắt đầu,
đồng tử xuất khẩu. Hai ngọn đèn “măng xông”, đang xì hơi đều đều sáng chói tỏa hơi nóng hầm hập vào không khí, từ khi cơ bắt đầu chuyển thì tự nhiên lu dần hoá ra một cảnh âm u mờ mờ chỉ còn
vừa đủ xem chữ để cho điển ký biên chép.
Trong cảnh trạng bất thường như thế, lại nghe qua bài thi xưng danh là Ác Độc Quỷ Vương giáng trấn đàn hộ giá Phong Đô Đại Đế xử án, mọi người dự hầu đàn khi đó bất chợt phát lạnh nổi da gà,
im phăng phắt không dám thở mạnh.
Sau khi Phong Đô Đại Đế dạy Đạo,
lâu độ 2 tiếng đồng hồ rồi mới từ giả thăng thì hai ngọn đèn kia tự nhiên sáng trưng trở lại như lúc ban đầu mới thắp !

THI
Ác Đạo khuyên chung chớ bước vào,
Độc tâm sẽ chịu cảnh sầu đau;
Quỉ ma lưới rập đà bủa sẵn,
Vương tướng không chừa kẻ thấp cao.

Bần Đạo chào chư thiện tín. Lành thay ! Có lẽ chư thiện tín lấy làm ngạc nhiên mà nghe tên Bần Đạo, tuy tên có dữ mà lòng không dữ ! Việc đó sau này chư thiện tín sẽ được giải rõ.
Giờ nay Bần Đạo thừa sắc chỉ Ngọc Kinh để trấn đàn, hộ giá theo tùy tùng, sau ban phù cho mỗi vị. Vì trong chốc lát sẽ có Phong Đô Đại Đế giáng. Vậy hãy dâng lên đây cho Bần Đạo 5 chén nước trong.
Hai vị nam, 2 vị nữ đứng 4 góc đàn, còn 1 chén hiền Quế phải bưng khi nào Bần Đạo xướng phục (quì).
Niệm 3 lần: Nam Mô Cao Đài Tiên Ông Đại Bồ Tát Ma Ha Tát
Sau đó khi nghe Bần Đạo xướng hưng (đứng dậy) thì chư vị lần lượt đem 5 chén nước tùy theo phương hướng mình mà để lên Thiên Bàn. Vị chủ đàn phải lấy một bình lớn mà đựng chung nước ấy sau đây có chỗ dùng, nước sẽ cứu những người bệnh ấy. Nhưng không được lạm dụng, chỉ có người thành tâm với Bần Đạo.
Hãy nghiêm đàn trong khi hầu đàn “Đức Phong Đô Đại Đế”. Nếu có dạy thì bạch thầm, đừng có thốt ra lời ắt có sự phương hại quý vị. Nhớ nghe. Chia 4 (vị bưng 4 chén) nước đứng ra 4 góc, phần Quế đứng lại Trung Ương. Nửa giờ sau tái cầu, Đồng Tử quay về hướng Đông rán nhớ nghe.
Phù này chư hiền đem về nhà dán trước cửa sẽ trừ được các tai nạn. Bần Đạo nhắc lại trong khi hầu đàn,
mặc dù Ơn Trên gọi đến tên cũng làm thinh.

THI
Phong quan lục Đạo chưởng hồn linh,
Đô sát tam thiên thẩm tội tình;
Đại cáo trần gian kim hồi hướng,
Đế đình hậu nhựt Trẫm thân nghinh.

TRƯỜNG THIÊN
Quả nhơn phụng chiếu Thiên đình,
Ngọc Linh giá ngự phước lành Trẫm ban.
Chúng sanh được phép tọa thiền,
Tịnh lòng nghe Trẫm lời vàng phán phân.
Tấc thành đối với quả nhân,
Hoàng huy tiếp giá ân cần hôm nay.
Trẩm mong ở buổi hậu lai,
Cái ngày dưới chốn tuyền đài gặp nhau.
Gặp nhau mừng rỡ đón chào,
Nơi Phong Đô Điện ngồi chầu vui tươi.
Trẩm nay khuyên với các ngươi,
Hãy lo giữ Đạo làm người thiện lương.
Tam cang lại với Ngũ thường,
Khi còn sống ở trần dương vẹn gìn.
Luật Trời rất thiệt nghiêm minh,
Không tư không vị riêng tình một ai.
Làm người gái cũng như trai,
Thảo thân, ngay nước đừng phai tấc lòng.
Trước lo trả nợ non sông,
Tang bồng hồ thủy phỉ lòng nam nhi.
Gẫm câu phu xướng phụ tùy,
Tam Tùng, Tứ Đức trọn nghì nữ lưu.
Đừng toan ám chước âm mưu,
Cũng đừng chuốc oán mua cừu làm chi.
Rồi ra oan trái níu trì,
Luân hồi lục đạo phải thì vương mang.
Nếu đường cầm thú bước sang,
Kiếp người trở lại phải ngàn muôn năm.
Đôi khi Trẩm cũng thương thầm,
Cho bao nhiêu kẻ ác tâm trên đời.
Chỉ vì danh lợi trần vơi,
Bao phen coi rẽ mạng người như rơm.
Mấy ai chia áo sớt cơm,
Làm điều âm chất cho thơm linh hồn.
Nay nhờ trên Đức Chí Tôn,
Hải hà mở lượng bảo tồn nguyên căn,
Tam Kỳ Đại Đạo khai hoằng,
Độ đoàn linh chưởng xa lằn Phong đô.
Chúng sanh đạo đức điểm tô,
Thiên ân nhuần gội U Đồ thoát ly.
Nhưng trong luật pháp Tam Kỳ,
Chối Thầy phản đạo tội thì gia tăng.
Trên dù có kẻ siêu thăng,
Nhưng mà cũng có người lăn lửa hồng.
Mới hay Thiên Địa chí công,
Chúng sanh nghe đó tạc lòng từ đây.
Trẩm nay vâng lệnh Thiên đài,
Thẩm đường phước tội của rày tên Năm.
Truyền cho nam nữ bình tâm,
Với người đương sự chỉ chăm nghe rành.
Án văn đọc giữa đêm thanh,
Cơ loan tiếp trọn điển lành bày phô.
Xét vì tổ phụ giúp vô,
Có công khai thác cơ đồ dựng xây.
Qui dân lập ấp chốn này,
Tiền hiền danh liệt ví tày Thần Tiên.
Chính danh hậu thế lưu truyền,
Lẽ thì con cháu gương hiền rán soi.
Xét vì bước trước không noi,
Cường quyền núp bóng học đòi lố lăng.
Xét vì tên Năm Nguyễn Văn,
Đạo Thầy công quả mót cần bao niên.
Xét vì có tánh cần siêng,
Đòi phen Bửu Hiệp, Ngọc Tuyền gian lao.
Nếu mà chung thủy một màu,
Hôm nay đã được động đào hồi qui.
Xét vì phàm tánh sân si,
Luân thường điên đảo nặng vì con thơ.
Xét vì theo gió phất cờ,
Hùa theo kẻ nghịch đấp bờ xâm lăng.
Xét vì Thiên luật công bằng,
Tội trần đã trả dưới lằn đạn tên.
Xét vì tội phước hai bên,
Tội mười phước chín phải đền cho cân.
Xét vì huynh đệ ân cần,
Nguyện cầu cho đó hưởng phần siêu thăng.
Ân Thiên tội phước trang bằng,
Nhưng phần siêu thoát tưởng rằng còn xa.
Chiếu theo luật định Diêu Tòa,
Hồn Năm kia phải chịu mà đầu sanh.
Thấy vầy Trẩm cũng thương tình,
Nhưng mà luật pháp công bình biết bao.
Y theo đương sự nguyện cầu,
Cho hồn cha đó được vào chấp cơ.
Hàn huyên cho phép nửa giờ,
Cấm đem những việc trần nhơ luận bàn.
Cũng không được phép khóc than,
Cho hồn quyến luyến phải mang tội tình.
Năm lai tiếp ngọn cơ linh,
Quả nhơn chiếu điển chứng minh hộ thầm.

Qua đoạn trường thiên nêu trên, chúng ta thấy một đạo hữu tên Nguyễn Văn Năm, được hưởng phước đức của tổ phụ, qua nhiều năm cũng biết mót bòn công quả cho chùa thất nhưng lại “Cường quyền núp bóng học đòi lố lăng” và “Luân thường điên đảo nặng vì con thơ” để rồi “Hùa theo kẻ nghịch đấp bờ xâm lăng” đến nổi phải “Tội trần đã trả dưới lằn đạn tên”.

Chắc chắn là trước đó, tuy được bạn đạo ở Ngọc Linh Thánh Tịnh đọc Kinh Cầu Siêu rất nhiều và ân cần nguyện cầu cho “Năm” sớm được siêu thăng nhưng vì “Tội mười phước chín” cho nên theo luật công bình vong linh của ngưòi tên “Năm” chỉ có thể được “siêu thoát” khỏi Uổng Tử Thành và phải luân hồi trở lại chứ không được “cao thăng”.
Trước khi đi đầu thai, vong linh đạo hữu Nguyễn Văn Năm được phép nhập cơ nửa giờ để thăm con và bạn đạo:

Đê đầu vọng bái Thiên ân,
Ban cho con trẻ dương trần hồi qui.
Âm dương hai ngã biệt ly,
Con đâu có tưởng được thì hôm nay.
Mong ơn mở lượng cao dày,
Thứ tha tội lỗi cho rày môn sinh.
Vì con vương vấn tội tình,
Tưởng không thoát khỏi ngục hình Thầy ôi!
Nay Thầy mở lượng biển trời,
Cho hồn con trẻ được thời về đây.
Bởi con đã cãi lịnh Thầy,
Nơi thành Uổng Tử đoạ đày hồn con.
Nay về thấy lại nước non,
Kìa anh em đạo, kìa con tôi chào.
Nghĩ thôi gan héo ruột xào,
Nhìn con hai mắt lệ trào không ngưng.
Con ôi! Đừng có bâng khuâng,
Mà cha đây phải thêm phần đớn đau.
Nhớ khi năm trước ngày nào,
Cùng chư huynh đệ chung nhau một nhà.
Anh em trên thuận dưới hòa,
Chung thờ một đấng Trời Cha Cao Đài.
Nào hay thế cuộc đổi thay,
Đệ huynh ly tán ai hay mất còn.
Tôi vì thương xót cho con,
Đem thân ra chịu đỡ đòn hứng thương.
Ai hay điên đảo luân thường,
Lịnh Thầy, tôi đã xem thường đệ huynh.
Tôi không chết bởi Việt Minh,
Thầy dùng viên đạn vô tình xử tôi.
Nếu nay phải bị luân hồi,
Bao giờ tôi mới được thời qui nguyên.
Thương tôi huynh đệ cầu nguyền,
Lập đàn xin Đức Cha hiền thứ tha.
Na nghe cho rõ lời cha,
Bao nhiêu tội lỗi con mà biết chăng?
Từ nay sớm hối ăn năn,
Con nên đọc lại án văn sẽ tường.
Nhìn con cha lại thêm thương,
Phục thù nóng trả phải vương tội tình.
Chỉ vì một phút bất minh,
Mà quên trên có luật hình vô vi.
Bao nhiêu kẻ đã lụy bi,
Trước thềm Diêm Chúa đã thì kêu ca.
Con ôi! Hãy nhớ lời cha,
Bỏ ngay những cái thói tà nơi tâm.
Học Thầy lập đức bồi công,
May ra Thầy cứu thoát vòng trầm luân.
Của trần trả lại cho trần,
Có chi con phải hận sân cho phiền.
Bác con nay đã cao niên,
Phần con là cháu trách phiền sao nên.
Những lời cha dặn chớ quên,
Hết giờ theo lịnh Ơn Trên đã truyền.
Giã từ huynh đệ bình yên,
Na con hãy nhớ cầu nguyền cho cha.

(tiếp theo là lời của Đức Phong Đô Đại Đế)
Nghe Năm lời đã thiết tha,
Quả Nhơn đây cũng xót xa nơi lòng.
Rán mà lập đức bồi công,
Cầu xin Từ Phụ rủ lòng xót thương.
Cho Năm khỏi bước sáu đường,
Ớ người đương sự thiện lương vẹn gìn.
Trẫm hồi phục lịnh Ngọc Kinh,
Hồi loan phản giá thượng trình Phong Đô.
Thăng

Trước khi giả từ, vong của Năm khẩn thiết với bạn đạo: “Thương tôi huynh đệ cầu nguyền, Lập đàn xin Đức Cha hiền thứ tha” và “Na con, hãy nhớ cầu nguyền cho cha”.
Một truyện đức tin ly kỳ, gây cảm giác rờn rợn nhưng đầy lý thú !
Qua đó, cho chúng ta thấy giá trị của việc cầu siêu cho người quá vãng cho dầu kiếp sống đã phạm nhiều tội lỗi ! Đây chính là kết quả của sự thành tâm cầu nguyện siêu rỗi cho thập loại chúng sanh trong suốt cả tháng 7 của mùa Địa Quan xá tội !
Đạt Tường sưu tầm

 

Trở lại trang chánh